Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, em họ của Kiều Viễn Sơn, cũng chính là Phó tổng giám đốc tập đoàn điện lực Viễn Đông – đồng chí Kiều Chính Hòa, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Diệp, đầu tiên chúc mừng cậu thăng quan, thời gian này bận quá nên hôm nay mới biết tin tức này, thật xin lỗi.
- Ha ha, cái này cũng bất ngờ mà…
Diệp Phàm cười nói.
- Được thăng quan bất ngờ thì càng vui chứ sao.
Kiều Chính Hòa cười nói, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch tỉnh Diệp, gần đây nhà nước ta có một hạng mục lớn ở nước cộng hòa dân chủ Congo, các cậu có hứng thú không?
- Hạng mục lớn đương nhiên là hứng thú rồi, chúng cháu có hứng thú với tất cả các hạng mục lớn. Chú Kiều, chú nói mau đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, là thế này. Châu Phi từ trước năm 2007 không có hiện tượng dư thừa điện lực.
Bộ trưởng bộ Tài nguyên năng lượng của Nam Phi trong hội nghị đầu tư năng lượng tài nguyên phát triển cộng đồng có nói, tương lai của miền nam châu Phi đều dựa vào kế hoạch phát điện thủy lực.
Bà chỉ ra trọng điểm nguồn nước ở Ăng-gô-la, Dăm-bi-a và dân chủ Công-gô. Bà ta cũng nhấn mạnh, sau năm 2007 hàng loạt các nước ở nam châu Phi đều xuất hiện tình trạng thiếu hụt nguồn điện, mà phải tuân thủ pháp lệnh bảo vệ môi trường của các nước.
Các nước miền nam châu Phi cũng đồng thời ý thức được thời đại dùng điện giá rẻ đã chấm dứt rồi.
Kiều Chính Hòa nói.
- Nam Phi là nước dùng điện lực lớn nhất châu Phi, lượng phát điện chiếm 2/3 của toàn châu Phi, bán điện cho không ít các nước châu Phi khác, giá điện của nước này cũng thấp nhất thế giới.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, kinh tế Nam Phi mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, đột nhiên lượng điện cung ứng không đủ, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng hơn. Nguyên nhân chính là họ xem nhẹ việc xây dựng những nhà máy thủy điện lớn trong khi kinh tế liên tục phát triển.
Cho nên, việc xuất khẩu điện của họ sang các nước khác cũng dần ít đi, khiến cho các nước khác ở miền nam châu Phi trở nên thiếu điện trầm trọng.
Gần đây thông qua hiệp thương, năm nước gồm Nam Phi, Botswana, Lesotho, Namibia, Trung Quốc cùng bỏ vốn xây dựng nhà máy thủy điện trên sông Congo, tổng đầu tư khoảng 12 tỷ.
Tỉ lệ bỏ vốn thế này, Nam Phi chiếm phần lớn với 3 tỷ, TQ bỏ ra 2,5 tỷ, còn lại là ba nước kia gánh vác.
Mà tập đoàn quốc hữu điện lực Viễn Đông cũng có tham gia xây dựng.
Kiều Chính Hòa nói.
- Việc này có chút kỳ lạ, chúng ta sang bên đó đầu tư điện lực làm gì? Hơn nữa, giá điện bên đó còn rất rẻ, có khi còn lỗ vốn ấy chứ.
Diệp Phàm nói.
- Nhìn thì như vậy thôi, nhưng năm nước cùng nhau đầu tư nhất định là có nguyên nhân cả đấy.
Theo một số tin vỉa hè thì đây là phương thức đầu tư “nửa quyên tặng” của chúng ta. Thật ra nhìn vào lâu dài mà nói, tuy rằng hiện tại tình trạng khan hiếm điện ở châu Phi chưa đến mức quá nghiêm trọng. Nhưng, một số người đoán rằng, với sự vùng lên của kinh tế châu Phi, tỉnh trạng khan hiếm điện sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Cho nên, suy nghĩ lâu dài, thông qua việc đầu tư này có thể làm tốt quan hệ với chính phủ bốn nước kia, tăng cười tình cảm cũng là một trong những nguyên nhân mà nhà nước phải chú trọng mà.
Tuy rằng việc đầu tư này mấy năm đầu chúng ta phải chịu thiệt một chút, nhưng những lại có thể mang lại lợi ích từ nhiều phương diện khác. Châu Phi đất đai rộng lớn, tài nguyên khoáng sản phong phú. Họ có những khoáng sản mà chúng ta không có. Từ mặt chiến lược tài nguyên, thì đó rất đáng để đầu tư.
Kiều Chính Hòa nói.
- Nghe nói bên đó rất loạn, cháy lo chúng ta đi qua đó sẽ không kiếm được tiền.
Diệp Phàm nói.
- Cậu còn sợ điều này sao?
Kiều Chính Hòa cười nói.
- Cũng có lý.
Diệp Phàm cười nói.
- Đầu tiên, khoản đầu tư 2.5 tỷ kia chắc chắn là do một doanh nghiệp trong nước tiếp nhận nghiệp vụ này. Số tiền đó là ván đã đóng thuyền, có thể lấy lại được.
Mà hàng chục tỷ khác chúng ta cũng có thể phân thành nhiều công trình, nghe nói còn phải xây dựng một con đường nhựa, khoản đầu tư này khoảng 3 tỷ.
Nếu như có thể tranh thủ được, tập đoàn Hoành Không các cậu không phải còn có một công ty công trình kiến trúc sao?
Hoàn toàn có thể đảm nhiệm được việc xây đựng con đường này có đúng không? Hơn nữa, theo hiệp thương của năm nước, bọn họ sẽ đem phần lớn các công trình giao ho TQ chúng ta.
Đó cũng là một trong những điều kiện mà nước ta muốn đầu tư. Đương nhiên tạm thời nhà nước ta chịu thiệt một chút, nhưng các doanh nghiệp của chúng ta lại kiếm được tiền. Xem ra cũng không phải lỗ vốn, có đúng không?
Kiều Chính Hòa nói.
- Hạng mục này có phải phân chia theo chỉ tiêu không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là sẽ chia theo chỉ tiêu rồi. Tuy nhiên, chắc nhà nước phải đánh giá lại một lần nữa.
Kiều Chính Hòa nói.
- Việc này có phải tập đoàn Viễn Đông của chú chủ trì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, là ủy ban cải cách phát triển quốc gia chủ trì. Tập đoàn Viễn Đông có tư cách cạnh tranh chỉ tiêu phương diện này, nhưng cậu cũng biết rồi đấy, nước ta đâu phải chỉ có một tập đoàn điện lực chúng tôi không đâu, bên ka còn có mấy con hổ như đang rình mồi kìa.
Kiều Chính Hòa nói.
- Ý của chú Kiều là việc này vẫn chưa nắm chắc được?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, đích xác là chưa chắc chắn giành được. Mà hiện tại mấu chốt nằm ở tay Ủy ban Cải cách phát triển.
- Vậy thì tranh thủ để giành lấy?
Diệp Phàm đã cảm giác được, có lẽ Kiều Chính Hòa có yêu cầu bên mình đi làm điều gì đó.
- Haiz.
Kiều Chính Hòa đột nhiên thở dài, trầm mặc một chút mới lên tiếng:
- Hạng mục này tuy nói tập đoàn Viễn Đông chúng tôi nắm chắc phần lớn. Nhưng các tập đoàn khác cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, nghe nói cậu có bạn ở Ủy ban Cải cách phát triển, mà vị trí còn tương đối cao nữa.
- Chú Kiều có gì cứ nói thẳng, chúng ta là người nhà mà.
Diệp Phàm ha hả cười nói.
- Vậy tôi sẽ nói thẳng, các cậu giúp chúng tôi nắm lấy hạng mục này. Về sau chúng ta cùng tổ chức nhân mã đi châu Phi đãi vàng.
Kiều Chính Hòa nói.
- Ha ha, việc phân chia thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bởi vì việc này là tổng bộ giao cho tôi quyền phụ trách, các cậu có thiết bị điện lực, mảng này toàn bộ do các cậu sản xuất.Việc xây dựng nhà máy điện, chúng tôi có thể chia 20% lượng công trình cho các cậu. Về phần xây dựng đường nhựa 2 tỷ kia sẽ do công ty kiến trúc công trình của các cậu đảm nhiệm.
Kiều Chính Hòa nói.
- 20%, chú Kiều, cái này có phải hơi ít không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Mảng thiết bị điện lực cũng là một miếng lớn mà, lại còn cả tuyến đường kia nữa. Lượng công trình đường 2 tỷ, thiết bị điện lực 1,5 tỷ. còn 20% lượng công trình nhà máy điện kia quy ra tiền cũng đến 1 tỷ, như vậy tổng giá trị đã không dưới 4 tỷ rồi. Diệp Phàm, chúng ta là thân thích, nếu có thể chiếu cố thì tôi không làm sao? Dù sao đây cũng là tiền của công ty, cũng là tiền của nhà nước.
Kiều Chính Hòa nói.
Trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Chú Kiều phụ trách hạng mục này, nếu không giành được thì chú cũng chẳng vinh quang gì. Nếu giành được thì đồng nghĩa với việc lập được chiến tích lớn. Lời thì nói hay lắm, thân thích thân thích, thân thích đều lợi dụng để giành được.
- Chú Kiều, không thể nói vậy được. Nếu nhà máy điện trên sông Congo đạt 12 tỷ, cộng thêm con đường hơn 2 tỷ, thì tổng giá trị cũng gần 15 tỷ rồi. Mà lượng công trình của bọn cháu mới có 4 tỷ, liệu có phải ít quá không?
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp Phàm, hạng mục này lấy danh nghĩa của chúng tôi đi tranh thủ mà. Nếu không có chúng tôi, thì các cậu cũng không có tư cách để đi xin hạng mục này.
Kiều Chính Hòa khẩu khí nặng hơn một chút.
- Ha ha, nếu các chú đã nắm chắc được thì còn nói làm gì nữa.
Diệp Phàm cười cười.
- Nói thật với chú Kiều nhé, nếu muốn chúng cháu ra mặt đi tranh thủ, ít nhất phải phân chia 4-6, nghĩa là tổng giá trị lượng công trình của chúng cháu phải đạt 6 tỷ, các chú 9 tỷ còn lại. Tính ra các chú vẫn còn nhiều mà.
- Không thể tính như vậy được, các nước kia phỏng chừng cũng muốn giữ lượng công trình mà, dù sao cũng là xây dựng trên địa bàn của người ta.
Kiều Chính Hòa nói.
- Ha ha, chú Kiều, cái này không thực rồi. TQ vì sao chịu dùng phương thức nửa quyên tặng này để đầu tư, chắc chắn đã ký phối hợp.
Cũng chính là nhà máy điện này sẽ do phía TQ đảm nhiệm việc xây dựng, bao gồm cả con đường kia. Việc này tuy là lần đầu cháu nghe, nhưng có thể phỏng đoán được đại khái.
Chú Kiều, những điều cháu nói đều là tình hình thực tế. Bởi vì nửa quyên tặng mà, những mấy tỉ lận, nếu như đến quyền xây dựng mà nước ta không giành được thì nói làm gì.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu ấy à, tôi đúng là không dấu được cậu cái gì. Những gì cậu nói đúng là tình hình thực tế, tuy nhiên vẫn phải nhượng cho địa phương họ chút công trình, chừng 10 % gì đó. Như vậy tập đoàn Viễn Đông chỉ còn lượng công trình 7 tỷ. Hơn nữa ở nước ngoài, phí tổn cũng rất nhiều.
Kiều Chính Hòa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.