Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm vừa nghe, ngay sau đó trợn tròn mắt, nhìn lại, giống như không biết người này. Nhưng, xoay người suy nghĩ cẩn thận, liền cười nói:
- Chưởng môn Trương có thể tới đây, thật là quý hóa quá.
Bởi vì, nghe nói trưởng môn phái Võ Đang chính là Trương Thiên Lâm.
- Sư thúc, lúc sư phụ đi có dặn, bảo tôi mang một đôi đồng nam ngọc nữ đưa cho sư thúc. Sư thúc hãy mở ra xem xem có hợp hay không.
Trương Thiên Lâm nói xong, người trung niên đứng bên cạnh, lập tức hai tay cung kính mở chiếc hòm cũ kỹ ra.
Sau đó Diệp Phàm nhẹ nhàng mở ra xem, thấy bên trong có hai bình ngọc tử mang ý nghĩa hưng thịnh của nhà nông.
- Hình như là viên thuốc có phải không?
Diệp Phàm hỏi:
- Đúng vậy, là viên thuốc. Nó ở núi Võ Đang chúng ta được gọi là “Tẩy tủy thập thần hoàn’, đây chính là kết quả mười năm hái thuốc của vị tổ sư gia cuối cùng là Tam Phong, sau đó lại dùng nội khí mười năm mới chế ra đấy.
Năm đó tổ sư gia Tam Phong cũng chế được ra 20 viên, đến bây giờ còn lại 5 viên. Loại thuốc này sau khi ăn vào chủ yếu là tiến hành tẩy tủy cơ thể.
Cũng giống như máy làm sạch giúp con người đẩy hết tất cả chất độc trong cơ thể ra ngoài.
Sau khi rửa sạch hết những độc tố này khiến cho xương da cơ của cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.
Có hiệu quả cao đối với xương của cơ thể. Đương nhiên, khi dùng loại thuốc này phải có cao thủ ở bên cạnh giúp đỡ chải vuốt cho mới được.
Đặc biệt nếu có trẻ em giúp thì càng tốt,tin rằng có sư thúc ở bên cạnh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Trương đạo trưởng nói, đương nhiên phải khoa trương một chút về loại thuốc “cao quý” nhà mình rồi.
- Thuốc này rất quý, các anh cứ cầm về đi. Các đệ tử cần nó hơn.
Diệp Phàm nhanh chóng nói.
- Sư thúc, đây là việc trước khi sư phụ đi dặn như thế. Thiên Lâm không dám làm trái mệnh lệnh.
Vẻ mặt Trương Thiên Lâm rất nghiêm túc.
- Vậy được rồi, tôi nhận.
Diệp Phàm nói, trong lòng suy nghĩ lúc nào giúp đỡ Võ Đang một chút cũng coi như là một người có nhân tình với bọn họ, hắn quyết định trước tiên kiểm tra tình hình võ công của Trương Thiên Lâm một chút.
- Cám ơn Trương chưởng môn nhiều.
Diệp Phàm giơ tay ra.
Trương Thiên Lâm cho rằng Diệp Phàm muốn bắt tay, cũng đưa tay ra.
Thực lực của Diệp Phàm hiện giờ cũng là cấp Tiên thiên rồi, nội khí nhanh chóng đã di chuyển được một vòng trong cơ thể của Trương Thiên Lâm rồi.
Tiếp tục kiểm tra, Diệp Phàm có chút nghi ngờ. Trương Thiên Lâm là chưởng môn của Võ Đang, nhưng thân thủ lại chỉ có cấp tám thôi.
Kiểu thân thủ này, Diệp Phàm nhận ra thu nhận các đệ tử gần đây đều bắt đầu từ cấp tám, công lực của vị này thấp như vậy mà cũng có thể làm chức chưởng môn của Võ Đang sao.
- Thiên Lâm, đợi đệ tử ăn cơm xong chúng ta nói chuyện nhé.
Diệp Phàm đổi giọng, không gọi tên chưởng môn. Trương Thiên Lâm vừa nghe, hơi sửng sốt rồi nhanh chóng gật đầu.
Theo như lời sư phụ Trương Vô Trần nói Diệp Phàm có thực lực cấp Bán tiên thiên, hơn nữa, chất lượng nội khí đạt tới cảnh giới tiên thiên rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm tất nhiên vẫn là đệ tử thân cận của Bức Vương rồi, đoán chừng chính là muốn giáo huấn mình một chút. Tất nhiên Trương Thiên Lâm không từ chối chuyện tốt này.
Tuy nói là không muốn gây ra tiếng động quá lớn, chính chủ cũng không mời nhiều. Nhưng, mang thêm phu nhân và con của bọn họ, tụ tập ở dưới một mái nhà thì tất nhiên sẽ ngồi đầy mười mấy cái bàn tròn lớn rồi.
Ở chính giữa có 20 nhân vật quan trọng ngồi, là bố mẹ của Diệp Phàm và Triệu Bảo Cương, Phí Nhất Hoàn và Kiều Viễn Sơn.
Sau khi bày mấy món lên, có một con lợn nặng gần 100 kg đặt ở trong một cái ngăn bàn do hai vị Đường Thành và Trương Ẩn Hào bê lên. Hai người này thật sự giống như hai người khác nhau vậy, vẻ mặt cung kính không nói, tự nhiên còn biến thành nhân viên phục vụ nữa.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Bởi vì con của Diệp Phàm còn quá nhỏ, mới có mấy tháng. Kiều Viên Viên tận tâm tận lực mới bảo được Diệp Thanh Liên gọi hai chữ “ông nội”.
Cho nên, dường như những việc như mời trà, ôm đứa con gái, vân vân đều là do Diệp Phàm làm.
- Ông nội….ông nội.
Không thể tin được là Triệu lão lại vô cùng vui sướng khi con gái của Diệp Phàm cung kính dâng trà.
Diệp Thanh Liên ở trong lòng của Diệp Phàm, đột nhiên duỗi thẳng chân ra, tự nhiên gọi lên, hơn nữa càng gọi càng to, cứ liên tục gọi bảy tám lần như thế.
Như vậy thì ông Triệu vẫn cứ cười ha ha, cười đến nỗi thiếu chút nữa rớt cả cằm. Tiếng vỗ tay tiếng đập bàn cũng vang lên.
- Tiếp tục gọi đi, gọi lại đi..
Đám người Vương Nhân Bàng ồn ào nói.
- Tốt tốt, đừng để cháu gái bảo bối của ta gọi nữa. Phải giữ lại giữ lại, sau này còn gọi nhiều.
Triệu Bảo Cương cười ha ha, hai tay chắp vào nhau, nói:
- Nào nào, đưa bảo bối cho ta nào.
Ông Triệu lấy một phong bao đỏ ra.
Sau đó, mấy anh Triệu Xương Sơn và Triệu Quát cũng lấy lì xì ra. Đương nhiên, còn có Triệu Tứ đời thứ ba gia đình của Triệu gia, đời thứ tư cũng có người sinh con.
- Đồng chí Triệu. Ông có thể lì xì cho chúng tôi một cái được không.
Lúc này ông Phượng cười ha ha móc lì xì thứ hai ra, người nhà Phượng gia cũng lấy phong bì ra.
Phí Nhất Hoàn cũng cho, Đường Lâm cũng cho, tất cả mọi người đều cho.
Sau đó trước mặt Diệp Thanh Liên đã có một đống tiền lớn. Những phong bao màu đỏ này khiến nó rất vui, nhưng lại làm khổ Diệp Phàm.
Cứ như vậy đứa con gái nhỏ này cứ quỳ ở đó nhận tiền lì xì gần nửa giờ, đương nhiên, tất cả mọi người đều có ý, cũng đoán được tiền trong túi lì xì này, ảnh hưởng của bao lì xì này là không tốt, chẳng phải biến Diệp Phàm thành người nhận hối lộ sao?
Nghi thức nhận tiền lì xì tạm thời dừng lại một lúc.
Diệp Phàm vừa giơ tay, Xa Thiên đứng bên cạnh lập tức quỳ xuống cầm một chiếc đĩa bạc, bên trên có phủ một tấm vải đỏ.
Sau đó mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa bạc đấy, không hiểu được bên trong có cái gì.
- Thanh Liên, đưa cho ông nội.
Diệp Phàm cười nói, Xa Thiên nhẹ nhàng lật tấm vải đỏ trên chiếc đĩa ra.
Đặt bình ngọc bích lên bàn, bình ngọc bích này cũng bình thường, cũng không phải là sản phầm cao quý loại Dương Chi Bạch Bảo
Nhưng, ánh mắt Triệu Bảo Cương đột nhiên trợn trừng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Chính là loại thuốc này sao?
- Ha ha, đây là chút lòng thành của tiểu nữ, xin Triệu lão gia nhận cho.
Diệp Phàm cười, không trả lời.
- Cũng không có nhiều lắm, chỉ có sáu viên. Lại nói hôm nay là ngày vui, 12 viên cũng muốn.
Không thể tin được tự nhiên ông Triệu lại nói ra những lời này, ban đầu Diệp Phàm cười ha ha nhưng nhất thời mặt cũng đơ ra, không nhìn thấy “vệt đen”.
- Việc này..
Diệp Phàm đang muốn giải thích một chút, không thể tin ông Triệu lại khoát tay ngăn lại, cười tủm tỉm nói:
- Tôi tin đồng chí Diệp Phàm, sau này bổ sung thêm một nửa là được rồi.
- Nhất định.
Diệp Phàm gật đầu nói, hắn khá là buồn bực. Nhất thời không tìm được dược liệu, Diệp Phàm đành phải nén đau khổ lấy những thứ ‘phế phẩm’ Ô Vân Lạc của Lô Định Tông chế thành thuốc sinh mệnh tiềm lực hoàn. Hiệu quả chắc chắn là tốt thật. Ô Vân Lạc tuy nói là phế phẩm, nhưng trong đó vẫn còn có giá trị dinh dưỡng hơn 100 tuổi của núi rừng.
Chẳng qua khi ở sa mạc đã đưa cho Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào một mảng lớn rồi, mới còn khoảng đấy. Không thể tin được là Triệu lão lại có thể biết lợi ích tiềm ẩn của thuốc này tốt với cơ thể như vậy, tự nhiên trước bao nhiêu người lại nói ra nguyên liệu chế thuốc này.
Đương nhiên, cũng có chút vui đùa. Nhưng, Diệp Phàm cũng hiểu được. Viên thuốc đối với gia tộc họ Triệu rất lớn này mà nói vẫn thiếu một chút. Đoán chừng chỉ có Triệu Xương Sơn và Triệu Quát mỗi người được một viên.
Quả thực Diệp Phàm không chắc là Ô Vân Lạc có thể lấy để điều chế ra thuốc chữa khỏi bệnh. Việc này còn có một tác dụng to lớn.
Bởi vì, Diệp Phàm muốn Xa Thiên đẩy nhanh tốc độ lên đến cảnh giới bán tiên thiên. Xa Thiên là trợ thủ đắc lực nhất, bản lĩnh của anh ta càng cao đối với hắn mà nói đương nhiên sự trợ giúp sẽ càng cao hơn.
Quý trọng những vị khách đến, Triệu lão nhận Diệp Thanh Liên con gái của Diệp Phàm làm cháu gái. Chắc chắn là cũng có nhiều tình cảm, mọi người có muốn nghe cảm tưởng của Triệu lão không? Ai muốn nghe xin mời vỗ tay nhiệt liệt nào.
Sau nghi thức bái nhận, giọng người chủ trì rít lên nói.
Ngay sau đó, mọi người vỗ tay. Tiếng vỗ tay như thủy triều, Triệu Bảo Cương đứng lên, cười ha ha nói:
- Cảm tưởng chắc chắn phải có rồi, tôi sẽ nói một chút.
Xoay người đi đến trước chỗ microphone, ông già này còn khoe khoang, liếc mắt toàn bộ hội trường một cái, cười nói:
- Chỉ có hai chữ, hợp nhau.
Không thể tin được ông Triệu lại có thể nói ra được hai chữ này, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Nhưng, trọng lượng của hai chữ này cũng khá nặng, hơn nữa, tình cảm rất sâu nặng.
Không khí của tiệc rượu vẫn bắt đầu, mọi người uống rượu được một nửa thì bắt đầu đi mời nhau uống rượu, kỳ thật, mời rượu này cũng cần chú ý.
Chú ý chính là trong lời nói, cầm một ly rượu đỏ lên đi khắp nơi. Đơn giản là không muốn nhận vài “bằng hữu”.
Người ngồi ở bàn chính thường thường có người lạ đến mời rượu, tuy nói là đi mời rượu những có thể lưu lại một chút ấn tượng trong lòng nhân vật lớn, nhưng, ít nhất cũng có hy vọng.
Lúc về có thể khoe khoang một chút tiền vốn – người người mời rượu, tôi cũng đi mời rượu bí thư Phí, tướng quân Triệu, bộ trưởng Kiều...
Mà các trưởng lão cũng mang cháu đến đang náo nhiệt bên cạnh bàn rượu, may mắn Diệp Phàm nội khí rất thâm hậu, bằng không, vinh quang sớm đã mất rồi.
Đương nhiên, đối với Diệp Phàm mà nói cũng là một cơ hội tốt. Trong cái vòng luẩn quẩn của Triệu Bảo Cương toàn là người già.
Mà con cháu của bọn họ cũng là những người tinh anh của nước cộng hòa. Trao đổi danh thiếp cho nhau, sau này có thể sử dụng nếu có cơ hội.
Đương nhiên, khách Triệu lão mời cũng không nhiều, chỉ có vài người. Chính là, thêm người cũng chỉ thêm có mấy cái bàn. Thật ra khách bên Diệp Phàm mời mới nhiều, bởi vì bằng hữu của Diệp Phàm nhiều.
- Chưởng môn Trương, dưỡng sinh thái cực quyền của Võ Đang vô cùng nổi tiếng. Anh có thể nói một chút về dưỡng sinh thái cực quyền được không. Bạn của tôi cũng già hết rồi, nếu có thể dưỡng sinh thì tốt rồi.
Triệu Bảo Cương liếc mắt nhìn Trương Thiên Lâm một cái, cười hỏi.
Đối với người thần bí mà chưởng môn Võ Đang phái đến, tất cả mọi người đang ngồi đây đều có cảm giác rất thần bí, sớm đã trở thành “đại sư” rồi, tự nhiên có chú ý. Hơn nữa, cũng ngồi ở trên bàn tròn to.
- Ha ha, dưỡng sinh Thái Cực Quyền là thái cực âm dương hòa hợp trong một quỹ đạo. chính là tư tưởng “ người thần hợp nhất”
Trong quá trình dưỡng sinh, không thể làm trái quy luật tự nhiên được, đồng thời cũng cần coi trọng và thỏa hiệp có tính thống nhất trong xã hội.
Chính là nội kình của chúng ta có chủ trương như sau:
- Trên biết thiên văn, dưới rành địa lý, trung biết nhân sự, có thể lâu dài”.
Mà âm dương trong quỹ đạo chính là chỉ cơ thể.
Trương Thiên Lâm sờ cằm một chút, đại sư thể hiện phong thái, người này bắt đầu khoe khoang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.