Chương trước
Chương sau
- Ha ha, đúng là cậu đang che giấu thật, muốn nói tới thần tiên thì cậu mới đúng là thần tiên thật. Tôi cùng lắm cũng chỉ là tiểu thần thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp quá khiêm tốn rồi.
Dương Chí Thăng cuời nói.
- Anh ấy đúng thật rất khiêm tốn.
Cái Thiệu Trung đứng bên cạnh chêm vào. Sau đó đoàn xe hướng thẳng về phía phòng họp hình thang của thành phố Hạng Nam.
Các cấp các ngành, các cơ quan chuyên môn của thành phố Hạng Nam đều đã tụ tập trong phòng họp.
Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung ngồi trên ghế Chủ tịch. Hai người họ đương nhiên cũng không hề khách khí.
Dù sao cũng là cấp thứ trưởng đấy. Chỉ có điều chức thứ trưởng như Diệp Phàm đây có chút danh không chính ngôn không thuận.
Đến lượt Dương Chí Thăng phát biểu.
- Các đồng chí, xin cảm ơn.... Là bí thư thành ủy của thành phố Hạng Nam, tôi cảm thấy trách nhiệm trên vai mình thật to lớn.
Thành phố Hạng Nam của chúng ta cũng không phải đứng hàng đầu trong toàn tỉnh, không sánh được với các tỉnh thành quang vinh khác, so với thành phố Dương Vân, thành phố Liễu Tân chúng ta còn kém xa.
Hiện giờ, huyện Hoàng Cương đã tách khỏi khu vực thành phố Hạng Nam rồi, trực thuộc quản lí của thành phố chúng ta đã thu hẹp lại rồi, nguồn tài nguyên đương nhiên cũng giảm bớt.
Dựa trên những gì hiện có, chúng ta phải đứng vững vàng và nhìn về tương lai phía trước.
Dương Chí Thăng nói.
Trong tiếng vỗ tay đang vang lên, Cái Thiệu Trung nói nhỏ:
- Đồng chí Dương lời anh nói là có vấn đề đó nha.
- Có lời nào oán thán sao, huyện Hoàng Cương tách ra rồi, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Anh bảo đồng chí Dương làm sao mà đòi lại huyện Hoàng Cương được đây?
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Cái này, cách thì rất khó nói. Ai mà biết được trong lòng anh ấy đang nghĩ cách gì, tôi chỉ biết chờ đợi thôi. Cũng không thể không động tay động chân với người khác, trước đây chúng ta có lớn tiếng kêu anh không được như vậy, nhưng mà người ta cũng không có động tay.
Diệp Phàm nói.
- Đúng đấy. Nhưng mà Tỉnh ủy, UBND tỉnh cũng đã gõ thước tay rồi thì tôi nghĩ đồng chí Dương Chí Thăng có muốn trở mình cũng khó đấy.
Nói thẳng ra thì cậu ấy cũng không nên không biết đường suy nghĩ như vậy. Chẳng qua, dù có biết đánh bóng bàn hay không thì cậu ấy cũng chỉ cần làm mấy động tác nhỏ thôi, như vậy cũng là có cách rồi.
Thứ đồ này tuy là không có ảnh hưởng lớn tới toàn cục, căn bản không có tổn hại gì cho Hoành Không, nhưng lại khiến người ta đau đầu, đúng không?
Cái Thiệu Trung nói.
- Người ta là đầu sỏ của thành phố Hạng Nam mà, chúng ta có cách gì thì dùng nó mà ứng phó là được. Nhưng mà có anh Cái Thiệu Trung ở đây, chúng ta bắt tay thì có gì lo lắng.
Diệp Phàm cười tủm tỉm.
- Đừng có đùa nữa. Đó là chuyện của anh. Tuy tôi là quản lí của tập đoàn Hoành Không nhưng đó chỉ là treo đầu dê thôi. Mọi người lại coi anh mới thật sự là ông chủ của tập đoàn Hoành Không. Tôi ở trên tỉnh lo việc của tôi thôi.
Cái Thiệu Trung vẻ mặt hớn hở, cười trên sự đau khổ của người khác.
- Làm anh như vậy đó, lẽ nào anh thật muốn đâm một đao sau lưng anh em của mình sao?
Diệp Phàm trêu trọc.
Cái Thiệu Trung không đáp, chỉ cười gượng.
Nháy mắt cái đã qua mấy ngày rồi. Đồng chí Dương Chí Thăng tới thành phố Hạng Nam mấy ngày rồi mà khá là an phận. Theo Lam Tồn Quân chạy khắp nơi, nói là tới các huyện trực thuộc để xem xét tình hình.
Hôm đó là ngày 24, Dương Chí Thăng cùng mấy nhân viên tới thị trấn Hoành Không.
Dương Chí Thăng không tới tập đoàn Hoành Không mà đi thẳng tới trạm biến thế Hoành Không, dường như là đi thị sát tình hình.
- Anh ta tới trạm biến thế Hoành Không làm gì?
Bao Nghị có chút buồn bực.
- Liệu có phải là muốn làm gì đó ở trạm biến thế không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cũng có thể có khả năng này, trạm biến thế Hoành Không thuộc quản lí của thành phố Hạng Nam chứ không phải huyện Hoàng Cương.
Nếu như thuộc tiếp quản của huyện Hoàng Cương thì tập đoàn Hoành Không chúng ta đã danh chính ngôn thuận mà đưa trạm biến thế này vào trong quy hoạch của tập đoàn Hoành Không rồi.
Nhưng mà trạm biến thế này thuộc thành phố, nếu muốn làm một con thiêu thân thì sẽ phiền phức đấy.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Hiện tại mọi người đều gọi những người làm điện là ‘Điện lão hổ’, nếu như cắt điện thì chúng ta sẽ gặp phiền phức đó. Không có điện, toàn bộ nhà máy của chúng ta sẽ như bị câm vậy. Không nói là ngừng hoạt động trong bao lâu, chỉ cần ngưng có một ngày thôi cũng là không thể.
Bao Nghị nói.
- Những việc kiểu này trước đây anh Cái đã gặp phải rồi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Phải sớm có sự chuẩn bị, nhất thời mà mất điện, chúng ta phải có biện pháp ứng phó kịp thời.
Diệp Phàm nói, mặt có chút u ám.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm liền quay trở lại Yến Kinh. Bởi hôm nay là ngày con gái Diệp Thanh Liên nhận ông.
Vốn dĩ hai bên phải phân chia nhau mời khách, nhưng sau đó Diệp Phàm đã thương lượng với Triệu lão gia, quyết định hai bên cùng nhau tổ chức một chỗ. Khách mời tới cũng không nhiều, cơ bản là cũng không muốn khoa trương.
Dù sao đây cũng là kinh thành, khắp nơi đều nhìn vào. Kì thật, nếu có muốn tránh cũng không tránh được. Chuyện này, xem ra khách được mời đến đều đã được cân nhắc.
Đương nhiên, thủ đô lớn như vậy, cũng không thể nào mà ai cũng biết được, chỉ giới hạn trong phạm vi số người nhất định thôi. Những vị khách được mời tới lần này đều là những người không thể không mời.
Quán rượu Kim Đô hôm nay giăng đèn kết hoa từ sớm, khiến mọi người có cảm giác hôm nay không biết có phải là đón năm mới không.
Rất nhiều vị khách tới dùng cơm đều cảm thấy kì lạ, đều lắng nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì, liệu có phải là nhà ông chủ quán làm lễ mừng thọ, hay là có chuyện vui gì.
Ông chủ quán rượu là Cổ Tráo Đức từ sáng sớm đã rất bận rộn. Chuẩn bị suốt từ 5 ngày nay rồi, hôm đó là ngày 25, chủ tịch tập đoàn Cổ Thị là Cổ Thiên Tắc cũng tới Kinh đô từ sáng sớm, tự mình kiểm tra hiện trường.
Lại còn triệu tập tất cả quản lí, nhân viên lại ở đại sảnh để dặn dò giao việc ---- bất cứ ai mà làm cho vị khách của Diệp gia hôm nay tới đây cảm thấy không hài lòng, lập tức sẽ bị đuổi việc.
Diệp Phàm mặc bộ y phục của dân tộc, chỉ không đội mũ thôi. Kiều Viên Viên thì mặc trang phục của dân tộcTrung Hoa, đương nhiên đó là bộ sườn xám xẻ thấp theo kiểu hiện đại rồi. Hai người đứng ở cửa thật đúng là một đôi trai tài gái sắc. Tướng mạo của Diệp Phàm tuy là không được tuấn tú nhưng khí chất của một cao thủ Tiên Thiên rất thu hút được nhiều ánh mắt. Khí chất này người bình thường không thể luyện thành.
Mà dáng, khuôn mặt người của Kiều đại tiểu thư thì khỏi cần phải nói, cũng không thể không say đắm bởi ánh mắt nghênh đón ấy.
Người Triệu gia cử tới chính là một nhân vật có cấp bậc rất quan trọng —— Triệu Xương Sơn và Triệu Quát cùng với Diệp Phàm đứng ở cửa tiếp khách.
Đoán chừng, nếu cử Triệu Tứ tới đón khách thì có vẻ không ổn lắm. Bởi phân theo thứ bậc thì Triệu Tứ thấp hơn Diệp Phàm một bậc. mà Diệp Phàm lại đồng trang lứa với Triệu Xương Sơn và Triệu Quát.
Các đồng chí Đường Thành Phí, Nhất Độ, Vương Nhân Bàng, Vương Long Đông, Bao Nghị đều gác công việc lại mà tới đây. Ở đâu cần bọn họ thì họ sẽ có mặt.
Đôi khi khách tới đây gặp chút chuyện về việc gửi xe, bọn họ cũng đứng ra chỉ huy nhân viên bảo vệ của quán Kim Đô cùng nhau dàn xếp ổn thỏa.
Những vị khách tới đây đều là những người có địa vị cao, đặc biệt là khách mà Triệu gia mời tới, về cơ bản theo ý của Triệu Bảo Cương thì đều là những người cùng độ tuổi với ông ấy.
Vì Triệu Bảo Cương muốn nhận cháu gái nên khách khứa của họ đều là những bậc tiền bối như Ngư Quốc Chương, Tống lão, Lưu Nguyên Thanh.
Có điều, những người này không phải chỉ đơn thuần là đến ăn, đương nhiên mỗi người đều đã ngửi thấy ‘mùi vị’ gì đấy.
Bởi vậy mà tất cả đều không ngần ngại, mỗi người đều mang theo người nhà, chủ yếu là vợ, hay con cái.
Đây chính là cơ hội tốt, tự mình rút lui khỏi ông ấy là không có gì. Phải cho con cháu tới tiếp xúc với những nhân vật quan trọng.
Phía bên Diệp Phàm cũng có vài đồng chí có đại vị cao tới dự, đối ngược với đám con cháu, thì những nhân vật bên phía Diệp Phàm còn quan trọng hơn.
Bởi Diệp Phàm trẻ tuổi, những người mà hắn tiếp đón đều là những người của thời đại này. So với đám con cháu của những tiền nhân kia ngược lại là phù nhất.
Cha của Cổ Phi Phi là Cổ đổng hôm nay được nở mày nở mặt, cũng có cơ hội đứng đón khách cùng đám người Diệp Phàm.
Tuy nói là Cổ đổng không biết mấy người trong số những vị khách tới đây, nhưng ông không hề lạnh nhạt, thờ ơ. Có trời mới biết lai lịch của những người tới đây.
Mặc dù có vẻ đáng thương nhưng hôm nay Cổ Đổng cảm thấy hôm nay rất đáng giá.
- Ha ha ha, lão đệ, chúc mừng, chúc mừng cậu nhé.
Đi gần tới cửa quán Kim Đô, Thiết Chiêm Hùng niềm nở cười từ xa.
Nhưng mà khi quay người lại thì đã thấy Triệu Xương Sơn cùng Triệu Quát, hai người họ đã đứng bên cạnh, lão Thiết vội bước lại gần ôm lấy Diệp Phàm, sau đó chào hỏi hai người họ rất nhiệt tình.
Trận Quân, Lô Vĩ tới từ Thủy Châu, còn có đám người Hải Thiên nữa, bọn họ cùng đi đến.
Bọn họ chào hỏi Diệp Phàm xong, hắn giới thiệu với họ về Triệu Xương Sơn, đám người đều sửng sốt, vội chào hỏi.
Bởi vì sợ cản trở tới những người phía sau nên họ chỉ dám lên tiếng chào hỏi, còn sau đó khi lên lầu sẽ ân cần chào hỏi sau.
- Chúc mừng nhé, tiểu Diệp.
Tề Chấn Đào đứng từ xa đã nghe thấy tiếng, đứng bên cạnh là Tề Thiên.
Tề Chấn Đào đương nhiên là biết Triệu Xương Sơn, Triệu Quát. Trước đây họ đã từng cùng nhau uống rượu khi ở Thủy Châu. Nhưng mà, Tề lão dù sao cũng là chủ tịch tỉnh, cũng rất có khí thế của một tướng soái, nhưng khi chào hỏi hai người Triệu Xương Sơn thì vẻ mặt lại rất bình thường.
Lam Bình Phong và Lam Tồn Quân cùng nhau tới, lúc nhìn thấy hai anh em nhà họ Triệu thì ngây người một lúc. Sau đó, nhìn sang đứa con.
Bởi họ không nghĩ rằng hai anh em nhà này lại đứng đón khách. Đứng đón khách cũng phải là người có cấp bậc cao.
Người nhà Phí gia cử tới là Phí Thanh Sơn và Phí Nhất Hoàn, có thể thấy được sự đãi ngộ của Phí gia với Diệp Phàm. một người có võ thuật truyền thống của Trung Quốc, một người làm quan trường, hai người cùng nhau tới, đây chính là đại diện cho một Phí gia cường mạnh.
Phía Kiều gia thì có Kiều Viễn dẫn đầu, Kiều Hoành Sơn dẫn theo Kiều Thế Hào tới rồi. Toàn bộ những người có địa vị của Kiều gia đều đã tới, đây chính là nhạc phụ tâng bốc đứa cháu ngoại lên.
Đồng chí Cung Khai Hà tới rồi, người này thật ra là danh không chính ngôn không thuận, nhưng lại là người rất bận rộn nhưng không mấy người biết tới y.
Cố vấn chủ tịch là Vương Trạch cũng tới rồi, cũng rất bận rộn nên không nhiều người biết tới người này.
Phượng lão mang theo Phượng Khuynh Thành và con cháu Phượng gia tới rồi, đây cũng là một thế lực rất lớn. có thể thấy ngay được thái độ của Phượng gia với Diệp Phàm.
Chủ nhiệm Điền Giang đi cùng người nhà cũng tới rồi. Đây là lão lãnh đạo mà.
Chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng cục công an Ngô Chính Phong, hôm nay y không được phân làm khách mời mà làm công tác an ninh.
Kì thật, Ngô Chính Phong bên ngoài chỉ là người chủ trì của đội cảnh vệ, chủ yếu người đứng sau sắp xếp mọi chuyện là Vương Nhân Bàng.
Đường Lâm tới rồi, đương nhiên y đại diện cho Đường gia rồi. Hơn nữa y còn mang tới thiệp chúc mừng của chủ tịch Đường nữa. Tuy chỉ đơn giản là tấm thiệp viết lời chúc mừng của Đường Hạo Đông, trên đó cũng chỉ là những nét bút rồng bay phượng múa.
Nhưng trọng lượng của nó so với các đồng chí ngày hôm nay cũng cao hơn. Trọng lượng của nó đương nhiên là khiến người ta kinh hãi rồi, hơn nữa, Đường Lâm đã nịnh nọt Diệp Phàm ngoài cổng, Triệu gia đều nhìn thấy.
- Sư thúc, Thiên Lâm thay mặt phái Võ Đang xin được chúc mừng anh.
Một người trẻ tuổi mặc áo màu xanh bước tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.