Chương trước
Chương sau
Mà do ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân khảo hạch, ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước phải lập hồ sơ. Nhưng tỉnh ủy Thiên Vân lại có quyền lớn trong việc chọn ra nhân vật số một của Hoành Không, bên dưới còn đưa bộ máy Đảng ủy cho tập đoàn.
Thực ra nói trắng ra là Vệ Ngọc Cường và Diệp Phàm cũng như nhau, trong bộ máy thường vụ, lại còn ban tổ chức tỉnh ủy đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Mà Vệ Ngọc Cường là bí thư đảng ủy, chức vụ của ông ta cũng quan trọng.
Tập đoàn và bên chính trị cũng ngang nhau, chẳng qua là đối tượng công việc không giống nhau mà thôi.
- Có nhiều người, như phó chủ nhiệm bên dưới Hoành Không cũng nhiều. Một ngành mà có đến 4 phó chủ nhiệm.
Mà công thêm cả hai phó chủ nhiệm chính nữa, chỉ những người này cũng đã khoảng 50 – 60 người trong Hoành Không rồi.
Mà những người có năng lực để tranh đoạt vị trí đó cũng đến gần nửa. Thời gian trước khi chủ tịch Diệp còn chưa nhận chức thì Bí thư Vệ cũng đã đề bạt trưởng xưởng Chu làm tốt rồi.
Có một lần họp, sau khi họp xong nói chuyện phiếm Vệ Ngọc Cường cũng đã đùa một câu nói là xưởng trưởng Chu quản lý nhân sự cũng rất tốt.
Khổng Ý Hùng nói.
- Nếu đã như vậy, chắc chắn thời gian này xưởng trưởng Chu phải ra sức làm tốt công việc. Để chuẩn bị tiếp nhận việc sau này đúng không?
Diệp Phàm rõ ràng là khảo sát trắng ý của Khổng Ý Hùng, xem xem ông ta có thể đến mức độ nào để có thể trở thành cốt cán của hắn.
Cho dù là cán bộ nào, đến một nơi nào đó làm việc mà không có một ai cốt cán là không thể được. Nhất triều thiên tử, nhất triều thần, phải có cốt cán thì làm việc mới thuận lợi được.
- Tôi cũng nghĩ thế, bằng không sẽ không có vụ này. Giám đốc xưởng Chu cũng không thể ra sức như vậy được.
Không có việc thì sẽ càng đau khổ, tập đoàn chúng ta không phải là doanh nghiệp tư nhân, những tiêu chuẩn về tiền lương cũng phải theo trình tự của chính quyền mà làm.
Ví dụ, có chức danh, có thâm niên… hoàn toàn không giống với doanh nghiệp tư nhân. Mà xưởng trưởng Dương của nhà máy chế tạo cơ khí cúng đang nhắm vào vị trí này.
Tuy cấp bậc ngang nhau nhưng chất béo của các bộ ngành về nhân lực cũng không nhỏ. Miễn nhiệm quản những cán bộ trực thuộc của tập đoàn. Tuy nói chỉ là chấp hành quyết định của tập đoàn nhưng công tác cụ thể lại có thể tìm ra được.
Mà giám đốc trưởng trong thời nay thì đúng là khốn cùng. Công nhân động tý là đến đòi hỏi, anh không giả quyết không được.
Nhưng giải quyết mà không có tiền thì giải quyết ra sao? Nói suông thì ai tin anh? Mà người phụ trách nhân lực lại chẳng phí sức cho vụ này.
Công nhân có tấn công thì cũng không thể tấn công bên nhân sự được chứ?
Khổng Ý Hùng đúng là quyết tâm nói với Diệp Phàm, nói rất thẳng thắn.
- Ha ha, có cạnh tranh cũng được mà. Hơn nữa, người vọng chỗ cao, nước nhằm chỗ thấp mà chảy. Đó là lý do mà.
Diệp Phàm cười. Nhìn Khổng Ý Hùng, đưa ra một điếu thuốc, nói:
- Ý Hùng, tôi thấy tuổi tác của anh cũng không nhiều.
- Báo cáo chủ tịch Diệp, có thể nhiều người đã hiểu lầm tôi. Bởi vì mặt tôi nhìn già nên nhiều người gặp tôi đều nói tôi ngoài bốn mươi rồi. Thực ra tôi mói 36 tuổi. Ở tuổi này đang là tuổi vượng về sự nghiệp.
Khổng Ý Hùng như phản xạ có điều kiện đứng dậy, mà như một quân nhân đứng lên hành lễ nói.
- Ha ha, Ý Hùng anh, tôi đâu phải là tướng quân, làm gì mà báo cáo …
Diệp Phàm cười sảng khoái.
- Không phải… tôi. … luôn cảm giác chủ tịch như tướng quân. Vì thế mà tôi sẽ coi mình là lính của chủ tịch.
Khổng Ý Hùng nói rõ ràng, đúng như “đứng nghiêm” trong quân đội.
- Ừ, lính như anh không tồi.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên bả vai Khổng Ý Hùng. Ông ta cảm kích đi ra ngoài, có thể là đang hưng phấn ở bên ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Triều gọi điện đến nói:
- Anh Diệp, có tin tốt. Trần Quân đã bắt được Lưu Hải Bình rồi, hắn ta không hề trốn ra nước ngoài mà chỉ làm bằng chứng giả mạo để chúng ta hiểu nhầm thôi. Thực ra hắn ta vẫn còn ở Hongkong. Có bảo họ đưa hắn ta về không?
- Bắt được phó chủ tịch tập đoàn Chính Hà – La Mễ Các Lâm chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn chưa, chúng tôi đã điều tra bản ghi chép, ông ta đã sang Pháp. Nhưng Trần Quân đã đi theo rồi, chỉ là nhất thời khó mà tìm được.
Vương Triều nói.
- Tiền lấy lại được bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói lức đó đã lừa 120 triệu, sau đó chia thành 40: 60, La Mễ Các Lâm cầm 70 triệu, còn lại bốn, năm mươi triệu là Lưu Hải Bình cầm. Đương nhiên cũng phải phần nhiều thuộc về La Mễ Các Lâm chứ?
Vương Triều nói.
- Tiền còn không? Mẹ kiếp, nếu lấy được về thì chúng ta cũng còn lỗ 60 triệu.
Diệp Phàm đau lòng nói.
- Hắn ta chưa dùng đến, nhưng anh Diệp yên tâm, anh đúng là may mắn.
Vương Triều mỉm cười nói.
- Tốt cái gì, cậu còn đùa được sao?
Diệp Phàm tức giận nói.
- Không đùa, tuy Lưu Hải Bình chỉ cầm có 50 triệu nhưng hắn ta không phải chỉ lừa một lần. 6 tháng năm ngoái hắn ta đến Singapore lừa được mấy chục triệu. Mấy thẻ của hắn gộp lại cũng phải hơn một trăm triệu. Vì thế chúng ta có thể lấy hết lại.
Vương Triều nói.
- Ha ha ha. Đúng là may, nhưng La Mễ Các Lâm cũng không thể để hắn thoát.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đó là đương nhiên, không tóm được hắn, Trần Quân nói không thu quân.
Vương Triều cười nói.
- Trần Quân là phó soái báo săn phải làm chính sự, không thể để ông ấy làm ngoài lâu được. Để tránh khỏi bị người ta nói. Tuy ông ấy làm bí mật nhưng trong tổ A vẫn có những biện pháp theo dõi được.
Diệp Phàm nói
- Trấn Quân đã nói rồi, mấy ngày nay rảnh rỗi. Một khi có việc ông ấy sẽ sắp xếp thời gian để cho người theo.
Vương Triều nói.
- Vậy được, anh lập tức về Hoành Không, ở đây có việc nhờ anh đây.
Diệp Phàm nói.
- Tuân lệnh thủ trưởng.
Vương Triều khẳng định trong điện thoại như cảnh sát tuân lệnh.
- Ha ha, cậu cũng hiểu à?
Diệp Phàm cười nói.
- Đương nhiên rồi, trợ lý Diệp, anh Thiết cũng đã nói với tôi rồi, quan chức được thăng tiến rồi bên công an cũng được thăng, đúng là song hỷ lâm môn.
Vương Triều cười nói.
- Làm cho tốt đi, tranh thủ mà nắm bắt cửa ải này hai năm.
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là đương nhiên, có anh Diệp và anh Thiết cùng hỗ trợ thì tôi có thể xông pha rồi.
Vương Triều gượng nói, giờ cậu ta cũng đã trưởng thành hơn.
- Trước kia mặt lúc nào cũng như đưa đám. Mấy năm được huấn luyện trong ngành công an nên cũng đã thay đổi rồi.
- Ký được đơn lớn, đúng là có chút năng lực.
“Đông phương bất bại” – Ngưu Kiến Quốc vào phòng lão hổ Cái vừa ngồi đã nói ngay.
- Ha ha, càng lớn càng tốt.
Lão hổ Cái cười nói.
- Đó là đương nhiên. Cứ để cho chúng vui một ngày, ngày mai chúng ta cho lệnh cắt điện dừng sửa chữa điện toàn tỉnh. Đường đó cũng phải cần thời gian dài. Không kiểm tra thì sẽ liên quan đến vấn đề an toàn.
Ngưu Kiến Quốc nói.
- Đúng, vấn đề an toàn là trên hết. Chức Phó chủ tịch thường vụ có thể mở hội nghị chuyên. Nếu kiểm tra điện toàn tỉnh thì phải làm một lượt. Trước khi những tình huống xấu xảy ra, chúng ta là ai chứ? Cán bộ Đảng, là công bộc của dân? Phải cất nhắc an toàn, phải có ý thức về an toàn.
Lão hổ Cái cười nói.
- Tôi không thể không chấp hành chỉ thị của bí thư Cái. Trọng trách về an toàn như núi Thái Sơn. Đặc biệt là đối với nguy hiểm cao như ngành điện lực thì phải đặt an toàn lên hàng đầu.
Ngưu Kiến Quốc cười nhìn lão Cái, nói:
- Bí thư Cái, người không thấy sao, sau hôm nay họp, tên Lam Tồn Quân đã tức hộc máu ra đấy thôi.
- Hừ, không được.
Lão hổ Cái thu lại điệu cười, lạnh lùng nói.
- Đúng vậy. Đối với những loại không biết gì, chúng ta phải cho hắn một trận rồi gặm nhấm.
Cái này khó mà chịu được. Mà đây mới chỉ là bắt đầu. Ngày trước hắn ta cũng vui vẻ kết hợp phối hợp với chúng ta.
Giờ bạn nối khố của hắn là Diệp Phàm đến, hắn còn không biết nghĩ, hắn nghĩ tên chủ tịch Diệp kia là gì chứ?
Bị chúng ta dọa cho tè ra quần, chỉ có một trạm biến thế cỏn con mà phải cần đến lực lựng của cả chủ tịch Diệp và chủ tịch Lam.
Tôi muốn xem xem, ngày mai tiến hành kiểm tra đường điện tất xem hai bọn họ có nhảy dựng lên không.
Ngưu Kiến Quốc độc ác nói.
- Có nhảy cũng vô ích, tuy trạm biến áp của trấn thuộc thành phố nhưng trên tỉnh có tư cách mà. Đến lúc đó, kêu họ lên Tỉnh mà giải thích. Đồng chí Lam Tồn Quân là chủ tịch thành phố chứ không phải trên tỉnh. Ha ha.
Lão hổ Cái cười sảng khoái.
- Bí thư Cái, Diệp Phàm gặp phải anh, đúng là sưng đầu lên rồi.
Ngưu Kiến Quốc lại nịnh bợ. Nhưng lão hổ Cái lại thích thế vì nghe cũng sướng cả người, thấy thật thoải mái.
- Mẹ kiếp, đúng là đồ khốn nạn.
Lam Tồn Quân tức giận trong điện thoại nói.
- Sao vậy ông em. Có phải lão hổ Cái khiến cậu khó chịu hả. Việc này đúng ra là tôi đã làm liên lụy cậu rồi. Nếu không phải chuyện máy biến thế thì cậu chắc không phải nhận cái gậy đó.
Diệp Phàm nói, hơi ngượng ngùng.
- Sớm hay muộn thì cũng pahri gặp. tên họ Cái kia đúng là bá đạo. Sở tài chính là thuộc thành phố, dưới quyền của chủ tịch thành phố Lam Tồn Quân này.
Nhưng hắn ta lại mạo thiên hạ. Hôm nay họp, còn nói phải điều động lại một ủy viên để quản lý công việc này.
Không ngờ lại đem Sở tài chính để cho Ngưu Kiến Quốc quản. Đúng là không còn đạo lý.
Ngưu Kiến Quốc chỉ là trợ lý, chỉ có thể giúp đỡ tôi quản lý. Lão Cái dựa vào cái gì mà lại khống chế tôi như thế?
Chủ tịch mà mất đi quyền quản lý tài chính thì còn ra sao?
- Khi tôi phản đối thì lại đưa ra biểu quyết. Biểu quyết cái chó gì chứ, tôi hai người mà họ có đến 7.8 người.
Lam Tồn Quân không chịu được mắng lên.
- Ông em, không cần phải vội. Không thể tuyệt đường được. Nhưng có thể người của Sở tài chính cũng khó sai khiến đúng không? Nếu đã như thế thì chúng ta cũng chỉ chờ cơ hội thôi.
Diệp Phàm nói/
- Vẫn là anh Diệp đoán đúng, chủ quản bên Tài chính là đồng chí Dương Đại Lao, lại có quan hệ với lão Cái. Tôi nói còn không bằng lão Ngưu kia ra chỉ thị. Đương nhiên tôi cũng đã chỉnh ông ta bao lần nên giờ cũng đã hơn chút. Nhưng vẫn không tiện ra tay lắm.
Lam Tồn Quân khó chịu nói. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.