- Ha ha ha, kế này hay lắm. Dứt khoát xây dựng nhà xưởng của quân và dân là được.
Đoàn Hải Thiên cười nói.
- Cứ như vậy không phải biến thành nhà máy quân dụng rồi sao, tuy nói là hợp tác, nhưng quân đội cũng có phần mà. Đến lúc đó, chúng ta lại lôi ra nguồn gốc lâu đời của nó, thêm vào việc quân đội gia nhập, chuyện này, phỏng chừng tám phần có thể trót lọt.
Diệp Phàm cười nói, tâm tình thoải mái hơn.
- Cách này có lẽ chỉ có đại ca anh mới làm được, nếu là người khác, không có cửa đâu. Chỗ nào không có sữa chứ, lại còn muốn chuyên cung cấp cho quân đội, còn không phải mấy thứ đặc biệt cần cung cấp.
Tuy nhiên, quân đội đóng quân tại tỉnh Nam Phúc chúng ta không ít. Chỉ riêng Quân đoàn Hai của Quân đoàn trưởng Hầu đã có mấy chục nghìn người phân bố ở các nơi trong các tỉnh rồi.
Còn căn cứ Vịnh Lam Nguyệt vốn đã có mấy ngàn quân nhân, hơn nữa thành viên của Báo Săn, phỏng chừng cũng đến mười ngàn người.
Bao nhiêu người như vậy đều chỉ uống sữa do Nam Lĩnh cung cấp, có lẽ miệng của vị Hoa kiều Australia kia phải vui đến nỗi nở hoa mất.
Ít nhất, chế phẩm sữa của ông ta trước khi xuất xưởng đã đạt hạn ngạnh 20~30% rồi.
Trần Quân cũng đã hiểu rõ, cười nói.
- Điều đó là đương nhiên, Diệp Phàm có thể diện mà.
Bằng không, cho dù là Đoàn Hải Thiên tôi ra mặt, Quân đoàn trưởng Hầu và Tư lệnh Lâm người ta cũng chẳng thèm ngó ngàng.
Đoàn Hải Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761609/chuong-2308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.