Chương trước
Chương sau
- Lãnh đạo, ngài không thể cứ để việc này như vậy được.
Diệp Phàm thấy cũng không xê xích gì nhiều, chẳng đào được thêm tin tức gì từ chỗ Trang Thế Thành, dứt khoát chuyển đề tài.
- Khó!
Trang Thế Thành bất ngờ có vẻ hơi chán nản.
- Đến Phượng gia một chút, chuyện khó nào cũng có thể biến thành chuyện dễ mà. Hơn nữa, Phượng gia chắc cũng không trơ mắt nhìn lãnh đạo chịu thiệt như thế đâu.
Lãnh đạo phải liên hệ nhiều với cấp trên mới được, ngài cho rằng cái gì cũng khó, cho rằng bọn họ có lẽ đã bỏ rơi ngài rồi.
Có lẽ, bọn họ căn bản không hề nghĩ vậy. Chỉ là lãnh đạo có chút tự ti quá đáng mà thôi. Cho dù là vô dụng hay hữu dụng, đi vẫn tốt hơn không đi mà.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha…
Trang Thế Thành bất ngờ cười rất thoải mái, điều này rất hiếm thấy, ông ta vỗ bàn một cái, nói:
- Bí thư Diệp nói đúng lắm, tôi vẫn còn có chút không bỏ được chút sĩ diện này. Đúng đúng, cuối năm rồi, cũng nên đi chúc Tết thôi.
Đi khỏi nhà Trang Thế Thành, Diệp Phàm đi thẳng đến nhà Đoàn Hải Thiên.
Không ngờ Đoàn Hải Thiên đã ngồi nhà đợi, không lâu sau, Trần Quân và Vu Kiến Thần cũng đã tới.
- Vội vã như vậy nhất định có chuyện rồi, cậu cứ nói thẳng là được, đừng lãng phí thời gian.
Phu nhân Đoàn Hải Thiên đã pha sẵn trà, mấy người dứt khoát ngồi bên bàn ăn trong phòng khách, vừa uống chút rượu Đoàn Hải Thiên vừa hỏi thẳng.
- Còn không phải chuyện của ông anh vợ tôi hay sao?
Diệp Phàm kể một lượt, hơn nữa, cũng nói một chút suy đoán của mình.
Đoàn Hải Thiên nằm trong đám bạn hữu của hắn, hơn nữa, vị trí cũng cao hơn Trang Thế Thành, hiện tại đang đảm nhiệm Bí thư Đảng – Quần chúng tỉnh Nam Phúc.
Khả năng quan sát xa hơn, sắc sảo hơn. Diệp Phàm hy vọng có thể thu hoạch được lợi ích thực tế từ chỗ ông. Bằng không, căn bản không còn kịp rồi. Chỉ dựa vào bản thân mù quáng gây sức ép, chớp mắt là đã đến cuối năm.
- Giải quyết chuyện này của cậu có hai cách, thứ nhất chính là bãi bình phòng Đốc tra nội các Chính phủ, to thì giữ lại, nhỏ thì bỏ đi, xử lý qua loa là xong việc rồi. Thứ hai chính là cách Trang Thế Thành đã nói, cũng có thể xem là một cách.
Có điều, muốn chuyển đổi ruộng cơ bản thành ruộng phi cơ bản cần có mấy điều kiện. Trong đó, các thủ đoạn phi pháp, vi phạm quy định là không thể sử dụng. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.com
Bởi vì người nào để tâm sẽ quan sát rất chặt, nếu như anh lừa gạt, cuối cùng sẽ bị tra ra là vi phạm quy định, chuyện càng phiền phức hơn, sai càng thêm sai.
Tôi cho rằng, trừ phi có thể chuyển đổi ruộng cơ bản một cách hợp lý thì tốt. Cậu phải chú ý điều tra tiền căn của mảnh đất này, điều tra xem mấy chục năm trước nó có phải là ruộng cơ bản hay không.
Hoặc có nguyên do nào đó khiến cho nó từ ruộng phi cơ bản hiện giờ thành ruộng cơ bản.
Đoàn Hải Thiên sau khi nghe thì trầm ngâm một lúc, nói. Ông Đoàn làm từ cơ bản lên, lời ông nói vẫn rất có tính dẫn dắt đối với Diệp Phàm.
- Ha ha, nói về chuyện này, tôi cũng đã có chút thu hoạch.
Lúc này, không ngờ Vu Kiến Thần lại cười rộ.
- Có liên quan đến chuyện của ông anh vợ tôi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tối qua sau khi anh gọi điện cho tôi, tôi đã chú ý đến rồi. Hơn nữa, vừa vặn tôi có người bà con thân thích, tên là Vu Tín Lễ, là chú họ của tôi, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Địa khu địa khu Nam Lĩnh.
Tính tình chú ấy thành thật, làm gì cũng rất cẩn thận chặt chẽ, cũng chẳng dựa dẫm, nhờ vả ai. Mười mấy năm vẫn ngồi yên vị ở vị trí Phó chủ tịch Địa khu đó.
Tất nhiên, cũng rất khổ. Đôi khi, cấp trên còn chẳng thèm quan tâm.
Chuyện lần này tôi gặng hỏi mãi mà chú ấy lúc nào cũng giả bộ không biết để lừa tôi.
Cuối cùng tôi tức giận, chú ấy mới nói ra chút lịch sử. Nói là mười mấy năm trước miếng đất của Tập đoàn Chế phẩm sữa này kỳ thực cũng không phải ruộng cơ bản.
Lúc ấy chỗ đó là một triền núi thoai thoải, rất bằng phẳng. Hơn nữa, vươn thẳng ra bên ngoài là bờ sông thung lũng núi.
Lúc đó khu Nam Lĩnh nói là để hưởng ứng lời kêu gọi của một vị lãnh đạo trên tỉnh: Cần phát triển mạnh ngư nghiệp, cho nên, phải xây đập cách bờ sông thung lũng núi chừng hơn ba mươi mét.
Cho nên vây mảnh đất kia lại, mà ở giữa, đào đất ở triền núi lên đổ hết vào thung lũng. Bọn họ làm như vậy chỉ là muốn làm một căn cứ ngư nghiệp thật lớn, đào ao cá thôi.
Tuy nhiên, điều cực kỳ đáng tiếc là. Sau đó vị lãnh đạo già kia không ngờ không lâu sau liền qua đời. Mấy đồng chí cấp dưới thấy thế, cái việc phí công tốn sức mà không lấy lòng được ai này dĩ nhiên không ai làm nữa. Kết quả trở thành một công trình xây cho có. Đập kia cũng chỉ xây dựng đến độ cao một nửa. Mà bên trong cũng chưa kịp vét sạch toàn bộ.
Kết quả, một thời gian dài, nơi đó bởi vì bên ngoài có một đập xây cho có mà nước từ trên núi chảy xuống liền bị vây.
Không lâu sau thì để cho nông dân địa phương chia thành từng khoảnh ruộng trồng lúa... Sau này thì quy thành ruộng cơ bản do Ủy ban nhân dân khu Nam Lĩnh quản lý.
Mà mấy năm gần đây, cái đập xây cho có kia vì chất lượng công trình kém, hơn nữa lúc đó địa khu cũng không có tiền, chỉ là công trình chiến tích mà thôi.
Kỳ thực chỉ là một đống đá dồn vào một chỗ, giữa các khe đá còn không có xi măng. Tôi nghĩ, lúc đó có làm đập cũng không ngăn được nước, thuần túy chỉ là một công trình xây lên cho có mà thôi.
Cho nên, đập bị người ta giẫm giẫm đạp đạp, hơn nữa một số gạch đá cũng bị người ta mang đi xây nền rồi. Mà đất bên trên lại sụp xuống, dần dần, cái đập kia toàn bộ bị đất lấp mất.
Sau đó người ta còn xây một đường quốc lộ đá vụn trên cái đập bị bùn đất lấp mất. Nếu không nói cho anh, chắc anh cũng không phát hiện ra được dưới mảnh đất kia còn tồn tại một cái đập nham nhở tương đối dài.
Vu Kiến Thần nói.
- Nếu chỉ dựa vào điều này có lẽ vẫn khó để xoay chuyển toàn bộ cục diện, người ta sẽ nói đấy là chuyện xa xưa lắm rồi. Sau này địa khu Nam Lĩnh liệt vào danh sách ruộng cơ bản thì vẫn là ruộng cơ bản thôi. Đương nhiên, dựa vào đoạn lịch sử này vẫn có thể xoay chuyển một chút. Nếu như có thể thêm vào một vài thao tác liền có thể hợp pháp hoàn toàn rồi.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Đại ca, tôi nghĩ có phải là nên quan hệ một chút với quân đội không, như thế dễ giải quyết hơn.
Lúc này, Trần Quân trong đầu buồn bực, sau khi uống hết bát canh hạt sen liền buột ra một câu.
- Đúng rồi, Diệp Phàm, tin rằng cậu cũng đã nghiên cứu rất kỹ về luật bảo vệ ruộng cơ bản của nước ta, hình như là ban bố năm 98 thì phải.
Trong đó quy định: Quy định rõ ràng, nghiêm khắc chiếu theo quyền hạn pháp luật quy định để phê duyệt đất đai. Quyền phê duyệt việc chuyển dùng đất trồng trọt và trưng thu thuế đất thuộc về nội các Chính phủ và Ủy ban nhân dân tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương, Ủy ban nhân dân các tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương không được làm trái với pháp luật và trao quyền phê duyệt đất đai cho cấp dưới dựa theo quy định pháp quy hành chính…
Sau khi khu bảo vệ ruộng cơ bản được xác định theo luật, bất cứ đơn vị và cá nhân nào cũng không được thay đổi hoặc chiếm dụng, các hạng mục xây dựng trọng điểm như năng lượng, giao thông, thủy lợi quốc gia, phương tiện quân sự… chọn địa điểm thực sự không thể tránh khỏi khu bảo vệ ruộng cơ bản, cần chiếm dụng ruộng cơ bản là liên quan đến việc chuyển dùng đất dùng cho trồng trọt hoặc đất trưng dụng đấy, nhất định phải được nội các Chính phủ thông qua.
Đồng thời phải dựa theo tiêu chuẩn của văn kiện số 238 năm 2004 của Trung ương, đền bù gấp 31 lần cho nông dân bị trưng dụng đất. Nếu như chiếu theo tiêu chuẩn này, nông dân bị trưng dụng đất vẫn không đạt được mức sống vốn có, do Ủy ban nhân dân địa phương lấy ra một tỷ lệ nhất định từ tiền lời thu được từ việc sử dụng đất đai thuộc sở hữu của nhà nước để trợ cấp.
Nếu dựa theo ý kiến của Trần Quân, quan hệ một chút với quân đội là sau này có thể sử dụng hợp pháp mảnh đất này.
Huống chi, trước kia mảnh đất này cũng không phải ruộng cơ bản. Phối hợp cả hai cách, chuyện của Kiều Báo Quốc đã có thể giải quyết rồi. Đương nhiên, thao tác cụ thể thế nào vẫn tương đối khó khăn. Những chuyện thế này ấy à, nói thì dễ chứ làm thì khó lắm.
Chỉ riêng chuyện phê duyệt của nội các Chính phủ, đối với các cán bộ bình thường thì đúng là khó bằng lên giời. Tuy nhiên, cậu đã từng làm việc trong đó rồi, cho nên, chuyện này đối với cậu có dễ dàng hơn một chút. Có điều, dù sao chuyện này cũng có người chọc gậy bánh xe, nhất định sẽ có tranh chấp.
- Trần Quân, cậu nói xem, nên quan hệ với quân đội thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi làm sao biết được, tối qua đại ca gọi điện cho tôi, tôi đã chú ý đến điều này rồi. Vừa nãy mới đến còn chưa hiểu ra làm sao, có điều, vừa rồi nghe cha nói tôi mới nghĩ đến cái này. Cụ thể thao tác thế nào tôi cũng không rõ lắm.
Trần Quân sờ sờ đầu, có chút xấu hổ nói.
- Thằng ranh cậu chẳng biết gì mà cũng phát biểu linh tinh, thật là bực mình!
Diệp Phàm cực kỳ tức giận, búng một cái vào trán Trần Quân, hừ nói:
- Còn sờ đầu, sờ cái con khỉ, cách này nhất định cậu phải nghĩ ra cho tôi, bằng không, hừ!
- Đại ca, tôi ở quân đội, không phức tạp như bên chính phủ các anh đâu. Tôi nào có nghĩ nhiều đến vậy, việc này, tôi thực sự không làm được đâu. Nếu như bảo tôi giơ giơ tay duỗi duỗi chân tôi còn làm được chứ.
Trần Quân kêu khổ nói.
- Thằng ranh anh hiện giờ chỉ biết có ngày ngày rèn luyện với rèn luyện, ngay cả trong mơ cũng hô một hai một.
Làm cho Hạnh Nhi có lúc không tài nào ngủ được. Lúc nào đó cũng phải rèn luyện đầu óc đi. Anh cho rằng chỗ quân đội đơn giản lắm sao?
Đó là nhờ Bí thư Diệp người ta trước đó đã trải sẵn đường, nếu không có Bí thư Diệp bảo kê anh, thằng ranh như anh đã bị người ta đá đi nơi nào ngồi khóc rồi.
Mau nghĩ cách đi, bát canh này của anh khoan hãy uống.
Đoàn Hải Thiên nói, một phen chuyển bát canh hạt sen trước mặt Trần Quân đi chỗ khác.
- Nhạc phụ, cha để con uống xong được không. Việc này, rất phức tạp, con thật sự không nghĩ ra được. Phiền toái như vậy, không bằng, chuyển thành công xưởng binh khí thôi. Đến lúc đó, chuyện gì cũng phải nhường đường cho việc kiến thiết quốc phòng phải không?
Trần Quân nói ra một tràng, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Đoàn Hải Thiên chỉ vào anh ta, mắng:
- Cái chủ ý vớ vẩn này có lẽ chỉ có con rể ngốc của ta mới có thể nghĩ ra, người ta là tập đoàn Chế phẩm sữa, anh cũng hay nhỉ, sửa thành công xưởng binh khí, có phải định chế tạo bom pháo từ sữa đậu không hả?
- Khoan đã Bí thư Đoàn, tôi cảm thấy đề nghị của Trần Quân dường như cũng không tệ đâu. Dựa vào điều kiện phê duyệt ruộng cơ bản, những hạng mục liên quan đến giao thông, năng lượng, thủy lợi, phương tiện quân sự… thể nào cũng có thể được nội các Chính phủ thông qua. Giao thông nhất định không được, lại không có đường gì lớn phải qua đó. Năng lượng càng không thể, phương diện thủy lợi cũng không thỏa đáng, chính là phương diện quân sự có thể thao tác được.
Diệp Phàm nói, quay sang hỏi Trần Quân:
- Quân đoàn trưởng Hầu có muốn uống sữa hay không?
- Có, chẳng những ông ta uống, đám binh sĩ của căn cứ trên cơ bản mỗi sáng đều có thể được phân một hộp. Mà đội viên Báo Săn của chúng ta càng cần uống hơn, thân thể không có tố chất tốt làm sao có thể bảo vệ Tổ quốc?
Mà Tư lệnh Lâm Hồng và Quân đoàn trưởng Hầu ở căn cứ lúc nào cũng nói không thôi về tố chất quân nhân.
Yêu cầu mọi người ngày thường tập luyện nhiều, luyện cho thân thể thật tốt, lúc đánh nhau mới có thể không biết mệt mỏi. Mà Quân đoàn Hai về mặt quân kinh phí cũng đầy đủ hơn các đội khác một chút.
Cho nên mới có tiền dư dả mà mua này mua nọ. Về phần Báo Săn, vậy thì càng không cần nói nữa, mua sữa là một bữa ăn sáng rồi.
Trần Quân nói.
- Đúng vậy, người ta là thương gia lớn từ Australia tới. Chế phẩm sữa làm ra nhất định rất có dinh dưỡng. Đến lúc đó, chúng ta thuyết phục được hai người Tư lệnh Lâm và Quân đoàn trưởng Hầu, mỗi năm đều mua sữa từ nhà máy chế phẩm sữa đó, coi như quân dụng đặc thù mà cung cấp.
Diệp Phàm cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.