Chương trước
Chương sau
Hoặc là cục quân huấn kết hợp cùng Báo Săn quản lý. Cuối cùng việc này không giải quyết được gì, sau đó Bộ Tổng tham mưu giao cho Diệp Phàm.
Mới cho Diệp Phàm danh hiệu Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, phụ trách giải quyết quan hệ về sân huấn luyện giữa mấy đại quân khu đặc chủng và Báo Săn. Vì thế, Diệp Phàm đã giở thủ đoạn mấy lần với thủ trưởng Báo Săn Trịnh Phương.

- Ừ, dù là cùng là bộ đội. Nhưng bộ đội đó tất cả đều là các quân khu lớn, quân khu nòng cốt mũi nhọn.

Tiền Phong Vân cũng cường điệu lên một chút.
Lý Khiếu Phong tất nhiên là hiểu được. Ý là nếu cho Tề Thiên vị trí này thì sau này là việc của ông và Diệp Phàm, đừng lấy việc này để nói với Tiền Phong Vân tôi.
Nhất mã về nhất mã.

- Bộ đội tốt, nghĩ là thì mỗi người đều muốn ngồi lên vị trí sư đoàn trưởng đi?

Lý Khiếu Phong nói, không lâu sau liền cáo từ.
Vừa mới về đến nhà gặp Diệp Phàm đang tán gẫu với Lý Long. Hai người tán gẫu đều nói chuyện đánh nhau như thế nào, đột phá bản lĩnh như thế nào.

- Cậu giỏi lắm, không ngờ dám đến nhà lão Lý tôi đòi mũ? Lá gan không nhỏ nhỉ.

Lý Khiếu Phong không ngờ đùa nói.

- Không dám, đó không phải là thất lễ sao?

Diệp Phàm vội vàng đứng lên, cười rồi hỏi:

- Lão Lý, tình hình thế nào rồi?

- Được, chỉ có điều, vị trí ở sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương đã có người.

Lý Khiếu Phong nói.

- Có người, vậy Tề Thiên đi đâu?

Diệp Phàm cũng không vội, biết lão Lý còn có câu định nói.

- Ý của ông ta có lẽ là phải đi đóng quân ở Quân khu Bắc Kinh, sư đoàn Hưởng Hổ, tỉnh Tấn Lĩnh.

Lý Khiếu Phong nói.

- Sư đoàn Hưởng Hổ?

Diệp Phàm hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút nói:

- Không tồi, hình như là sư đoàn mới hình thành, chỉ có điều muốn về Thủy Châu thì hơi xa một chút.

- Cậu thì biết cái gì, Thủy Châu có gì tốt. Tuy nói tỉnh Tấn Lĩnh xa Thủy Châu nhưng gần Bắc Kinh. Chẳng lẽ cả đời Tề Thiên muốn đứng ở Thủy Châu có phải không? Người ta muốn gần Bắc Kinh hơi một chút đều khó cậu thì ngược lại, muốn xa Bắc Kinh, đó là logic gì?

Lý Khiếu Phong hừ nói.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm đột nhiên phá lên cười.

- Cậu có tật xấu không nhận còn cười cái gì?

Lý Khiếu Phong nhìn Diệp Phàm một cái tức giận hừ nói.

- Lão Lý đương nhiên buồn cười. Tề Chấn Đào không phải đến tỉnh Tấn Lĩnh làm Chủ tịch tỉnh sao. Tề Thiên nếu thật có thể đến đó, thật ra là cha con đoàn tụ.

Diệp Phàm cười nói.

- Hả, vậy thì không tồi, không tồi!

Vẻ mặt Lý Khiếu Phong cũng đầy vẻ tươi cười, quay sang chuyện khác, Lý Khiếu Phong đột nghiêm nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói:

- Nơi đó sẽ không xảy ra phong ba gì chứ?

- Còn có phong ba gì, lão Tiền chắc chắn sẽ giải quyết.

Diệp Phàm thật ra điềm tĩnh.

- Chỉ mong là thế.

Lý Khiếu Phong lắc lắc đầu.

- Ôi, lần này Tàng Tây thật đáng tiếc.

Diệp Phàm thở dài.

- Cái gì đáng tiếc với không đáng tiếc?

Lý Khiếu Phong nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.

- Nhà họ Vũ rất có nhân tài, vốn muốn đưa hai người trở về hoàn thành nhiệm vụ của mình, ai ngờ bản thân mình thiếu chút nữa vui lấp trong đó. Đáng tiếc!

Diệp Phàm giận dữ nói.

- Nói tôi nghe một chút.

Hai mắt Lý Khiếu Phong chợt sáng lên. Tất nhiên nhà họ Vũ ở Tàng Tây có người tài, Lý Khiếu Phong nghĩ ngay đến Tổ đặc nhiệm A đang cần nhân tài.

- Vũ Tiên Phong…

Diệp Phàm nói qua mọi chuyện một lần.

- Không thể tưởng tượng được thân thủ của Vũ Tiên Đỉnh cao như vậy. Có lẽ vượt qua cả Phí Thanh Sơn đi?

Lý Khiếu Phong không khỏi thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng, nói:

- Nếu Vũ Tác Vượng có thể gia nhập Tổ đặc nhiệm A thì tốt rồi, lục đẳng đỉnh bậc, Tổ đặc nhiệm A chúng ta rất cần nhân tài như vậy. Hơn bốn mươi tuổi, đang thời kỳ sung sức. Có máy móc hỗ trợ, bản lĩnh sẽ được tăng lên một bậc, lực lượng của chúng ta không phải tăng mạnh sao?

-Vũ Ba Đế cùng cấp bậc với Vương Nhân Bàng, càng thích hợp hơn.

Diệp Phàm nói.

- Hơi già một chút, có lẽ sắp sáu mươi rồi, cũng không làm được vài năm. Trung tập gã sẽ mất công.

Đầu tiên là cửa Vũ Tiên Phong khó qua, người này là nhân vật mà Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể trêu vào.
Nếu thấy thích hợp gã sẽ mắt nhắm mắt mở, quá mức thì sẽ không tốt lắm. Còn Vũ Cầm Huyền thật ra không rồi, chỉ là tuổi cũng hơi cứng.
Hơn nữa nghe nói người này chỉ là cầm nghệ rất cao, nội kinh cũng không có.
Lý Khiếu Phong nói, nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:

- Có phải hiện đệ tử trẻ tuổi tứ đẳng không?

- Không rõ ràng lắm, không ra tay chút nào. Tuy nhiên, trên dưới tử đẳng hẳn là có nhưng khả năng không nhiều. Nếu không lúc tôi đề xuất nhà họ Vũ đã không phản ứng mạnh như vậy. Chẳng qua, Vũ Tiên Đỉnh ở đâu hết thảy đều không tốt.

Diệp Phàm nói.

- Mặc kệ có vô dụng, tháng ba tháng tư sang năm tôi đi một chuyến. nhà họ Vũ dù sao cũng ở Trung Quốc, không phải ở nước khác.

Lý Khiếu Phong khoát tay áo nói.

- Hay là đừng đi, người nhà họ Vũ rất đáng ghét. Nếu làm ầm ĩ mà ông bị thương thì không tốt.

Diệp Phàm vội vàng khuyên.
- Chẳng lẽ bọn họ dám làm gì tôi. Tôi đại diện cho nhà nước. Vả lại, nhà họ Vũ không ở đất Trung Quốc sao? Buồn cười, hễ là công dân Trung Quốc, đều có nghĩa vụ và trách nhiệm tham gia quân đội. Đây là việc họ phải làm. Nếu thật muốn chống lại chúng ta, Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không phải đớn hèn. Đừng tưởng rằng cửu đẳng đỉnh bậc là đỉnh tầng, vương gia của chúng ta, ha ha…
Lý Khiếu Phong hừ lạnh nói, đột nhiên mỉm cười thần bí.

- Lão Lý, Tàng Tây là nơi rất phức tạp. Nếu dễ dàng giải quyết như vậy vì sao lão Tiền không ra tay từ trước?

Diệp Phàm nói nhìn lão Lý một cái rồi lại nói tiếp:

- Tuy nhiên, lão Lý Vương gia nào nữa?

Hay Vương lão cũng không phải là quân bài cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A? Tôi nghĩ, Trung Quốc rộng lớn như vậy, có lục tôn ngũ cực, có mười đại cao thủ trên toàn thế giới, Trung Quốc chúng ta có cao thủ ấn nấp không?
Mà nội tình của Tổ đặc nhiệm A chúng ta không nên nông như vậy. Ngược lại, Tổ đặc nhiệm A của các quốc gia khác cũng không khác gì đúng không?
Dù sao, đất nước lớn như vậy. Sao có thể một chút nhân tài đều không có, để mấy người nông cạn có thể thu thập?

- Ông ấy có lo lắng của ông ấy. Tuy nhiên, vì quốc gia mà đi triệu tập, không giống đi làm chuyện riêng.

Lý Khiếu Phong tỏ thái độ kiên quyết, sờ sờ mũi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Còn việc quân bài cuối cùng, ha ha, năm đó khi cậu ở trên đó có phải biết được tôi chính là quân bài cuối cùng cùng không?

- Đúng vậy, năm đó nghe nói ông chính là quân bài cuối cùng. Sau đó lại có một Vương lão nào đó lợi hại hơn.

Chẳng lẽ Tổ đặc nhiệm A còn có quân bài thần bí từ xưa, giống như nhà họ Lý gì đố. Tuy nhiên, việc này cũng quá thần bí.
Lần trước sống chết trong trận chiến mê cũng, sao không thấy Vương lão liều mình với chúng ta. Nếu quân bài thần bí có thể xuất hiện sớm, bát đẳng cửu đẳng không cần nhìn, lão Nghiêm cũng sẽ không hi sinh.
Đáng tiếc, chẳng lẽ các lãnh đạo quyết tâm làm, quả là lam cho người ta khó hiểu.
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn thầm nói.

- Cậu thì biết cái gì!

Lý Khiếu Phong tức giận hừ Diệp Phàm một tiếng, nói:

- Không phải cậu mới vừa nói, chúng ta có người khác cũng có, đây là duy trì cân bằng lực lượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu chúng ta ra, người khác cũng ra, không phải gây ra chuyện lớn hơn nữa sao. Thật ra, tuy nói trên chiến trường tất cả mọi người đều là kẻ thù, giết anh thì tôi sống, đôi khi còn thật sự thảm thiết.
Nhưng lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A của các quốc gia đều có suy tính và quy tắc riêng. Còn liên quan đến cân bằng giữa các quốc gia.
Không thể là chúng ta muốn thế nào cũng được. Nói một cách đơn giản, hiện tại rất nhiều quốc gia đều có bom nguyên tử, vì sao các quốc gia nhỏ lại dám lớn tiếng khiêu khích, chi bằng chúng ta ném một quả bom tiêu diệt chúng là xong.
Không phải chỉ là một cách như vậy, hôm nay cậu ném ở đây một quả, ngay mai ở kia một quả, cả trái đất sẽ bị hủy.
Cho nên, lực lượng chỉ dùng để duy trì cân bằng. Mà trái đất cũng cần cộng đồng chúng ta bảo vệ mới được. Dưới sự khống chế của các nước lớn.
Hơn nữa, các quốc gia nhỏ này lại có muôn vàn liên quan đến các nước lớn. Cho nên, bom nguyên tử chỉ dùng để uy hiếp thôi.
Mặc dù Tổ đặc nhiệm A có vương bài, thì cũng chỉ có tác dụng uy hiếp, không khác gì tác dụng của bom nguyên tử.
Huống chi, có thể vượt qua cao thủ như Phí Thanh Sơn, tính tình chắc chắn cổ quái. Khi đất nước không gặp nguy hết sức, bọn họ không có khả năng ra tay.
Một chút mâu thuẫn nhỏ cũng bắt người ra ra tay, người ta lười quan tâm.
Lý Khiếu Phong nói.

- Ừ, cũng có lý, không nói những lời vô dụng này nữa. Nếu lão Lý ngài thật sự muốn đi, vậy được rồi, muốn đi tốt nhất mang theo những người này.

Diệp Phàm không có cách nào đành gật đầu, nói thêm:

- Nếu không thì liên hệ với mấy vị lãnh đạo tỉnh Tàng Tây đi cùng.

- Không thể dẫn theo nhiều người, mang nhiều người đến người ta sẽ có cảm giác bị cưỡng bức. Mỗi con người đều có tâm lý phản ngịch. Một gia đình giống như nhà họ Vũ, mạnh bạo chắc chắn không được, chỉ một mình Vũ Tiên Phong cũng làm người ta đau đầu.

Lý Khiếu Phong có ý kiến riêng.

- Cũng đúng, mạnh mẽ đến đó chắc chắn là không tốt.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Lý Khiếu Phong liếc mắt một cái nói:

- Lão Lý nếu thật có thể đến nhà họ Vũ, có thể cho tên tôi vào đội được không?

Lý Khiếu Phong kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn chăm chú đến mức hắn cảm thấy sợ hãi mới nói:

- Cậu đó, da mặt dày hơn cả lão Lý tôi. Một chút công lao không ngờ còn muốn tính trên đầu cậu. Cậu cho tôi ít đến, có thể coi cậu là hàng đầu đi, chính cập đi triệu tập, lão Lý tôi làm người hầu đem công văn thì thế nào?

- Người là do tôi phát hiện, nếu không, các ông cũng không biết có phải không?

Diệp Phàm nói thầm một câu.

- Ha ha, ngụy biện buồn cười. Cậu cũng không thể nói cậu phát hiện mặt trăng thì nó là của cậu, nếu người Mỹ muốn lên cậu thu tiền thuê cái gì đó phải không?

Lý Khiếu Phong đùa, làm cho Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.

- Đó là nơi mà chúng tôi đã chịu khổ thiếu chút nữa không về được. Không phải là chúng ta lấy thân thử võ, thì làm sao các ông biết Vũ Tác Vượng có thân thủ tốt như vậy?

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu cũng là phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Tuy nói là trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể chỉ trên danh nghĩa đánh cái rắm cũng không làm chứ.

Chỉ mới phát hiện vài người còn muốn chiếm công lao, tất cả mọi người đều như vậy, còn muốn làm việc không? Huống chi, cậu cho là tôi không biết phải không?
Thỉng thoảng cậu cũng đùa một ít đội viên cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A. Còn nữa, áo chống đạn, vũ khí công nghệ cao không phải là thành quả của Tổ khoa học năng lượng sao. Những việc đó, thủ trưởng Cung không hỏi các cậu chút tiền nào?
Lý Khiếu Phong nghiêm mặt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.