Chương trước
Chương sau
Hiện tại thành viên trong Diệp hệ, chắc hẳn Thiết Chiêm Hùng, Đoạn Hải Thiên và Lang Phá Thiên là ba thành viên nặng ký nhất. Lang Phá Thiên tuy nói chỉ là cán bộ cấp bậc Giám đốc sở nhưng vị trí của gã rất đặc biệt.
Bởi vì Đoạn Hải Thiên không thích mấy ngôi nhà xi măng cốt thép, cho nên, anh ta không ở tại tòa nhà của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Anh ta mua một ngôi nhà cũ. Tòa nhà cũ này cũng được tu sửa, có dung hòa cả yếu tố hiện đại. Chỉ có điều không lớn được như Sở thiên các của Diệp Phàm mà thôi.
Thấy nhà còn mở cổng, bên trong còn có tiếng cười nói vui vẻ.
Diệp Phàm liếc nhìn, thấy có rất nhiều người. Hầu hết đều là người mình quen, vì, bản thân cũng từng nhậm chức ở Thủy Châu.
Vẫn là Trần Quân tinh mắt, lập tức kêu lên:

- Anh Diệp đến!

Đoàn Hải Thiên đang bị mọi người vây quanh, vừa nghe vậy. Bèn đứng lên bước ra ngoài. Làm người ngoài cảm giác giống như Bí thư Đoạn đang chạy chứ không phải đang đi. Chắc hẳn, có vị lãnh đạo từ trung ương tới nên lão Đoạn mới có biểu hiện như thế này.

- Chủ nhiệm Diệp lại đến ngôi nhà nhỏ này của tôi, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này a!

Đoạn Hải Thiên vừa vui tươi hớn hở bắt tay vừa cười nói. Các cán bộ khác của tỉnh Nam Phúc cũng lập tức đứng lên theo.

- Ngại quá, em đến hơi trễ.

Diệp Phàm nói.
Lô Minh Châu, Lý Xương Hải đều mỉm cười đứng ở hai bên Đoạn Hải Thiên, Diệp Phàm đều bắt tay họ.
Mọi người lại vào nhà.
Còn vị trí trung tâm lại từ Đoạn Hải Thiên chuyển sang người Diệp Phàm, dù sao, cái danh hiệu Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường này cũng rất dọa người.
Có thể công tác bên cạnh Chủ tịch, đối với các cán bộ đang ngồi đây là nói, là giấc mộng của cả một kiếp này.

- Chủ nhiệm Diệp, mới mấy năm không gặp, không thể ngờ được ngươi đều anh đã làm việc bên cạnh Chủ tịch rồi.

Vệ Sơ Tịnh vẻ mặt mỉm cười, vẻ mặt hâm mộ nói.

- Haha, chỉ là tính chất công việc khác nhau thôi.

Diệp Phàm khiêm tốn mỉm cười, liếc mắt nhìn Vệ Sơ Tịnh một cái, nói,

- Nghe nói gần đây khu Hồng Liên rất khá a, đã xin làm "Khu phát triển kinh tế mẫu" của nội các Chính phủ. Nếu được thông qua, thì sẽ được làm hình mẫu trên cả nước đấy.

- Chỉ mới nộp đơn xin thôi, đến giờ cũng không biết ý tứ nội các Chính phủ ra sao? Chủ nhiệm Diệp cũng từng là cán bộ khu Hồng Liên, có thể hỏi thăm giúp một chút được không?

Vệ Sơ Tịnh thuận gậy đánh tới, không ngờ lập tức đã khai thông mối quan hệ.

- Ha hả.

Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng, nói,
- Tôi làm việc ở văn phòng trung ương, làm bên mảng Đốc tra. Nếu có người áp dụng những biện pháp không thỏa đáng với khu Hồng Liên các cô, tôi cũng có thể xuống dưới điều tra một chút. Về vấn đề xin làm khu kiểu mẫu, đó là chuyện của lãnh đạo nội các Chính phủ. Hơn nữa, tôi cũng mới đến Bắc Kinh được có vài ngày, nội các Chính phủ ta còn chưa vào. Các lãnh đạo trong đó tôi chẳng quen ai. Chỉ sợ ngay cả cổng cũng không bước qua được.

- Chủ nhiệm Diệp nói đùa, cậu còn không thể nào vào được, ai có thể đi vào được đây?

Lô Minh Châu cũng mỉm cười.
Đương nhiên, mọi người đều hiểu. Hiện tại Đoạn Hải Thiên đã rời khỏi tỉnh thành đi đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy. Nếu Đoạn Hải Thiên còn ở tỉnh thành, dựa vào giao tình của anh ta với Chủ nhiệm Diệp, muốn nhờ Chủ nhiệm Diệp chạy giúp cũng có thể.
Vì, có không ít thành phố muốn trở thành khu mẫu. Cả nước tuyển ra sáu khu kinh tế phát triển tiên tiến. Mà trong đó cuối cùng chỉ chọn có một. Thời đại, ai chẳng muốn trở thành tấm gương để cho người khác học tập.
Hơn nữa, lần này nội các Chính phủ cũng rất coi trọng khu mẫu, nếu thật sự có thể được phê duyệt, khu Hồng Liên sẽ được đầu tư một số tiền lớn.
Nhiệm vụ này, dĩ nhiên là giành cho ba người Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên, Bí thư Thành ủy tỉnh thành Thủy Châu và Chủ tịch thành phố Thủy Châu mới nhậm chức. Ba người này Diệp Phàm cũng không quen thuộc, tuy nói Vệ Sơ Tịnh muốn đẩy khu Hồng Liên lên.
Nhưng ba lãnh đạo cấp trên của cô với Diệp Phàm cũng không có giao tình gì. Hơn nữa, muốn được làm khu mẫu, phải thuyết phục được các lãnh đạo có liên quan trong nội các Chính phủ.
11 giờ hơn, biết Đoạn Hải Thiên và Diệp Phàm có việc muốn nói, những vị khách khác đều biết ý cáo từ trước.
Trong nhà chỉ còn lại Đoạn Hải Thiên cùng Trần Quân với Diệp Phàm ba người,Trần Quân bước qua nhẹ nhàng đóng cửa lại, ba người đi vào đại sảnh.

- Nghe nói Trương Hướng Đông làm khó dễ cậu?

Đoạn Hải Thiênnói, hiện tại nếu đồng ý gia nhập Diệp hệ, vậy thì Diệp Phàm nhân vật trung tâm này gặp bất kỳ việc gì cũng đều có tác động đến mỗi thành viên của Diệp hệ.

- Cũng có chút khó khăn, trước kia vì chuyện Tề Thiên nên có vài ân oán cũ với lão. Tuy nhiên, giờ em có cách rồi, không cần lo lắng gì cả. Cái này, không cần phải nhắc đến nữa.

Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói,

- Tỉnh Nam Phúc lần này thay đổi tương đối lớn, hình như ngoại trừ bí thư Phí và anh cùng với Nạp Lan Nhược Phong, Lô Minh Châu, Lý Xương Hải với tư lệnh Hồ sáu người vẫn giữ nguyên, sáu đồng chí khác đã được điều chỉnh.

- Ừ, chỉ còn lại mấy người chúng tôi. Yến Xuân Lai về bộ Giáo dục, Trần Nguyệt Thanh từ Ban Tuyên giáo Trung ương xuống dưới đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh. Tề Chấn Đào thăng chức đến tỉnh Tấn Lĩnh đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, tôi tiếp nhận vị trí của ông ấy. Còn Nạp Lan Nhược Phong không có gì thay đổi. À, còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trang Ninh Phương cũng không nhúc nhích, hẳn là là bảy người đều nằm trong Ủy viên thường vụ. Thiết Thác điều đi rồi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Lâm mới đến không lâu giờ cũng bị điều chỉnh.
Đoạn Hải Thiên nói.

- Ừ, mới nửa năm. Cũng không biết cấp trên có ý gì, hay là Cao Lâm không đủ sức ở lại tỉnh Nam Phúc.

Trong khoảng thời gian này, hình như tỉnh Nam Phúc rất thái bình, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chẳng điều tra vụ gì lớn.
Trung ương đương nhiên không tin toàn bộ đồng chí bên dưới đều 'Sạch sẽ', vậy thì chẳng phải là Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc không đủ sức sao.
Cái này, có lẽ là nguyên nhân thay Đồng chí Cao Lâm. Tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ vẫn đang ngủ đông.
Hải Vĩ trước kia là trợ thủ đắc lực của Thiết Thác Nghe nói không hợp với Cao Lâm. Dĩ nhiên sẽ không chịu làm việc với Cao Lâm.
Diệp Phàm nói.

- Cao Lâm quá mạnh mẽ, chuyện gì cũng thích thích vung tay múa chân. Làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, anh bắt lớn thả nhỏ là được rồi.

Có khi đồng chí phía dưới người ta phá án, bản thân anh ta chẳng hiểu gì, mà cứ chỉ huy lung tung, ai không nghe lời thì anh ta tức giận.
Xử lý việc như vậy ai cũng chịu không nổi. Gần nửa năm nay Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc công tác trì trệ.
Có lẽ trung ương đã nghe được phong thanh gì đó. Cao Lâm đành trở về Bắc Kinh,
Đoạn Hải Thiên nói.

- Không nói chuyện Cao Lâm nữa, đi thì đi đi, chẳng ảnh hưởng gì lớn đến chúng ta.

Diệp Phàm nói đến đây liếc mắt nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói,

- Chỉ có điều, tiếp theo ai lên, đến bây giờ vẫn chưa quyết định. Em lo lão Hạ thế này mãi cũng không được. Năm ngoái Thiết Thác đi chính là thời điểm đẩy anh ấy ngồi lên chức Phó bí thư thường vụ. Nếu không được thì cũng không có lợi cho tiền đồ của anh ấy.

Diệp Phàm nói.

- Ừ!

Đoạn Hải Thiên gật gật đầu, nói
- Cái này, tôi có muốn giúp cũng không giúp được. Đồng chí Hạ Hải Vĩ đã là cán bộ cấp Giám đốc sở. Tôi tuy nói là Bí thư phân quản lý Đảng và quần chúng, nhưng chỉ có thể nhằm vào cán bộ dưới cấp giám đốc sở của tỉnh Nam Phúc. Đồng chí Hạ Hải Vĩ nằm trên mức đó rồi. Đó là phạm trù của Ban Tổ chức Trung ương và Ủy ban Kỷ luật quốc gia, tôi không thể trải đường cho cậu ấy được. Tuy nhiên, cậu thì có thể.

- Khó a.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

- Là khó, tuy nhiên, tôi rất kỳ lạ, cậu làm thế nào mà làm được việc của tôi. Hơn nữa, còn vượt xa vị trí mà tôi mong muốn.

Vốn tôi nghĩ có thể đảm nhận được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc là đã không tệ rồi, không ngờ có thể ngồi được vào vị trí của lão Tề,.
Đúng là sướng quá đi mất, cậu không thấy đâu. Ngày đó đồng chí Ban Tổ chức Trung ương xuống tuyên bố chuyện này.
Sắc mặt của Nạp Lan Nhược Phong khó coi vô cùng. Lão Đoạn tôi cuối cùng cũng xả được hận.
Nạp Lan thì thế nào, trước kia hắn giễu cợt, giờ phong thuỷ biến chuyển, đến lượt lão Đoạn tôi giẫm lên hắn, ha ha ha...
Đoạn Hải Thiên thần thái bay cao.

- Ha ha, kỳ thật, em cũng thật sự không nghĩ ra được kết quả này. Vốn chỉ định nâng anh lên một bậc thôi, cũng là vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh như anh nói. Chuyện này, chính em cũng bị làm cho hồ đồ.

Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, nói.

- Cậu đã tìm ai, cái này, tôi rất ngạc nhiên. Đương nhiên, không thể không nói thì khỏi phải nói.

Đoạn Hải Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Kỳ thật cũng không có gì, anh và em đều biết. Em ngoài cái chức quan ra thì còn có chút bản lĩnh võ công. Chắc hẳn anh cũng nghe Trần Quân nói qua, trước kia em có quen một vị lão tiền bối, có quan hệ khá thân với em. Cho nên,ông ấy có thể phối chế vài loại thuốc. Có thể trợ giúp người ta nâng cao công lực. Tuy nhiên, nguyên liệu chế loại thuốc này rất khó kiếm.
Diệp Phàm nói.

- Có phải chuyện của tôi là cậu dùng thuốc để đổi? Hẳn không phải vậy chứ?

Đồng chí Lão Đoạn đồng cũng không ngu, vừa nói xong anh ta cảm thấy có chút khó tin. Cho nên, nói xong thì lắc đầu, thấy có chút hoang đường. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Anh thấy hoang đường đúng không?

Diệp Phàm cười quỷ dị, nhìn Đoạn Hải Thiên.

- Chẳng lẽ là sự thật?

Hai mắt Đoạn Hải Thiên đột nhiên trợn to, thật sự là không thể tin có chuyện hoang đường này.

- Kỳ thật cũng không hoang đường, mỗi quốc gia đều có một vài bộ phận đặc biệt, nhận những nhiệm vụ đặc biệt.

Giống lần trước Trần Quân bị điều đi, chính là đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia. Mà nhiệm vụ đó cần cao thủ thân thủ nhanh nhẹn đi mới có thể làm được.
Diệp Phàm nói đến nơi đây liếc mắt nhìn Đoạn Hải Thiên một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.