Chương trước
Chương sau
Bất chợt…
Cát Lâm An với một nét mặt đầy vẻ nghiêm nghị mời ông Ngư Đông- giám đốc sở công an tới dặn dò ông ta triển khai công tác điều tra thu thập chứng cứ.

- Đồng chí Thiệu Đông, tại sao lại không sắp xếp chỗ ở tại Nhà khách Tỉnh ủy? Dù sao ở đó cũng là nơi tiếp khách chính thức của Nhà nước, điều kiện sẽ không tệ như bên đây, tình trạng vệ sinh cũng hợp tiêu chuẩn hơn.

Cát Lâm An nhíu mày hỏi một cách cố ý.

- - Về điều này, lúc đó tôi cũng đã từng đề nghị với chủ nhiệm Diệp, chỉ là đội điều tra có cách suy nghĩ riêng của mình nên cuối cùng vẫn là ở tại Nhà nghỉ Giang Nguyên.

Giang Thiệu Đông cố ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái tỏ vẻ oan ức nói.
- - Đúng vậy, việc này là do tôi quyết định, cám ơn ý tốt của Bí thư Cát, dù sao đi nữa đội điều tra cũng phải tránh để người khác lời ra tiếng vào có đúng không? Hơn nữa, lần này đến đây, cấp trên có quy định, không được xài của địa phương một đồng nào, mọi thứ đều phải do đội điều tra tự mình lo liệu, ví như tiền thuốc men lần này là do chúng tôi tự trả lấy.
Diệp Phàm nói.

- Haha, chủ nhiệm Diệp thật sự quá cẩn thận.

Lúc này, một người ở bên cạnh chen miệng vào một câu, giọng điệu có vẻ châm chích mỉa mai. Người này chính là Lý Nhất Nhiên-phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Đô.

- Không cẩn thận không được, bây giờ có một số đồng chí thật biết tận dụng cơ hội. Anh xem, chúng ta sống tại Nhà nghỉ Giang Nguyên không ngờ cũng gặp phải chuyện không hay.

Tôi thấy, đội điều tra cũng đã cảm nhận được sự uy hiếp, tại sao lại có uy hiếp? Như vậy đã nói rõ việc mà đội điều tra sau này điều tra có chút vấn đề.

- Sợ rằng có người không muốn chúng ta tiếp tục.

Đồng chí Chung Dũng nét mặt đã trắng bệch từ lâu, ông này vô cùng tức giận sau khi châm chích mấy câu thì liếc nhìn chủ nhiệm Diệp nói:

- - Chủ nhiệm Diệp, tôi thấy là nên xin chỉ thị chỉ đạo của cấp trên rồi, xem có nên cử vài cảnh sát qua đây hỗ trợ chúng ta thực thi nhiêm vụ hay không. Nếu không, sự an nguy của bản thân đội điều tra cũng không được đảm bảo, vậy thì còn tâm trí đâu mà triển khai công tác điều tra.

-- Điều này…

Diệp Phàm làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, Dư Quang Trung đang quan sát Cát Lâm An, quả nhiên, tên này đã sốt ruột rồi
Bởi vì, việc này mà truyền đến văn phòng trung ương thì thật chẳng ra sao cả, như vậy chẳng phải nói tình hình an ninh ở tỉnh Giang Đô quá kém sao
Ngay chính sự an nguy của đội điều tra cũng không cách nào đảm bảo, thế chẳng phải là trực tiếp vỗ vào mặt đồng chí Cát Lâm An sao.

- - Như vậy có được hay không chủ nhiêm Diệp. Trước khi việc này chưa được điều tra rõ ràng không ai có thể nói rõ rốt cuộc sự việc là như thế nào cả

Có lẽ là do mấy ông đầu bếp bên Nhà nghỉ Giang Nguyên không cẩn thận dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn
Có lẽ là có nguyên nhân nào khác
Nếu như đội điều tra thật sự thấy có uy hiếp gì, việc này tôi sẽ dặn dò ông Ngư-Giám đốc sở công an tỉnh Giang Đô qua đây hỗ trợ các anh – mọi người yên tâm
Họ chỉ hỗ trợ bảo vệ các anh tuyệt đối không hỏi han hay can thiệp bất kì hành động nào.
Cát Lâm An nói

- - Tôi thấy được.

Diệp Phàm nhìn mọi người một cái gật gật đầu
Sau đó cả nhóm người do Diệp Phàm, Chung Dũng, Thôi Hồng Yến giám sát trực tiếp, Giám đốc Ngư điều động một đội cảnh sát tinh nhuệ khẩn trương tiến hành công tác kiểm chứng.
Còn những người khác thì mở một phòng ra, phòng này trở thành giường bệnh tạm thời, các đồng chí trong đội điều tra đều nằm lên giường bắt đầu chữa bệnh

- Rốt cuộc là ai đang làm loạn?

Cát Lâm An vô cùng tức giận đập tay lên bàn trà trong phòng dành cho khách quý của nhà nghỉ.

- Việc này, chẳng lẽ là khu vực Vân Phong hay tỉnh Thiên Thuận, hoặc có thể nói là những đồng chí có liên quan đến "vấn đề Tam nông" làm, nếu không như thế thì không thể hiểu nổi.

Nét mặt Giang Thiệu Đông có chút khó coi.

- Nhất định là bọn họ làm rồi, chẳng qua chỉ muốn ngăn cản đội điều tra nhằm kéo dài thời gian để hủy diệt chứng cứ hoặc là cấu kết nhau đưa lời khai giả

Cái lũ ngu ngốc này, nếu thật sự muốn làm thì cũng không thể làm cái việc ngu ngốc kiểu như lạy ông tôi ở bụi này như vậy. Nếu như thế chẳng phải là càng thêm chọc tức đội điều tra đến lúc mà điều tra ra sổ sách thì thái độ của họ sẽ quyết định được trình tự quan trọng của sự việc.
Cát Lâm An môi run bần bật, tỏ ra kích động

- Tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được một ngày, hôm nay cố gắng kéo dài thời gian uống ít thuốc, sáng sớm ngày mai nhất định đội điều tra sẽ xuất phát. Hơn nữa, sự ảnh hưởng mà họ tạo nên nhất định sẽ lớn vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Giang Thiệu Đông nói, nhìn Cát Lâm An một cái:

- Nhưng mà, nếu như vậy, theo tôi đoán những đồng chí cấp dưới nhất định sẽ bận bịu lắm đây.

- Bận bận bận, nếu sớm biết hôm nay thì tội gì lúc trước lại làm thế. Tôi thấy, cho dù đội điều tra không xử phạt những đồng chí này thì Cát Lâm An tôi chờ cho đến khi sự việc tạm lắng xuống thì cũng phải nghiêm túc xử phạt họ.

Thật chẳng ra làm sao cả, đều đã làm gì rồi? Việc mà ủy viên Trương căn dặn vậy mà cũng dám làm sơ sài, cẩu thả, qua loa. Có còn muốn cái chức vụ mang trên đầu không, có còn chút quan niệm kỉ luật Đảng không, có còn chút tư tưởng vì nhân dân phục vụ không?
Tôi thấy, khu vực Vân Phong và tỉnh Thiên Thuận, hai bộ máy quản lý, đều đã mục nát rồi, cần phải đổi mới cải tổ…
Cát Lâm An càng nói càng kích động, gõ mạnh ngón tay lên bàn trà, phát ra những tiếng "cộc cộc".

- Vậng, bộ máy nhất định có vấn đề-

Xảy ra việc lớn như thế, không đổi cũng không được. Ủy viên Trương nhất định là theo dõi gắt gao, nếu không đổi sẽ nói chúng ta bao che, không thể không đổi.
Giang Thiệu Đông cũng nói.
Cát Lâm An căn dặn một số chuyện xong rồi bỏ đi. Ông ta vừa mới rời khỏi thì đồng chí Tề Phóng Hùng-chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Đô hớt hải chạy đến nhà nghỉ Giang Nguyên.

- Chủ nhiệm Diệp thật sự xin lỗi anh, tôi vừa từ thủ đô trở về nghe nói các đồng chí trong đội điều tra đều bệnh rồi, thật xin lỗi. Việc này nhất định phải điều tra đến cùng, cho dù có liên quan đến ai, đều phải trừng trị nghiêm khắc.

Lúc đầu Tề Phóng Hùng thể hiện một thái độ dứt khoát

- Haha, sự việc chưa được làm rõ, chúng ta không thể nói trước có quyết định gì không chừng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi. Nhưng mà, chủ tịch Tề, tôi thay mặt đội điều tra cám ơn sự ủng hộ của anh đối với đội điều tra.

Diệp Phàm vẫn rất khách sáo với chủ tịch Tề, dù sao thì tình cảm với Tề Chấn Đào vẫn còn đây.

- Ủng hộ công việc của các anh, là việc mà chúng tôi nên làm.

Tề Phóng Hùng nói.

- Chủ tịch Tề, vấn đề Tam nông của khu vực Vân Phong và tỉnh Thiên Thuận, bây giờ đã không còn là bí mật gì nữa rồi, chúng ta đi vào phòng trong đi, tôi muốn nghe anh giải thích vấn đề này.

Diệp Phàm nhìn Tề Phóng Hùng một cái nói.

- Được thôi!

Tề Phóng Hùng gật gật đầu, cùng với Diệp Phàm đi vào phòng.

- Hai năm trước, ủy viên Trương của Quốc hội có xuống đây cùng với một đồng chí của văn phòng "xóa đói giảm nghèo" của Quốc hội và Ủy ban Kế hoạch và phát triển.

Lúc đó ủy viên Trương cũng không có nói rõ là tới đây để làm gì cho nên tôi đã cùng với ông ấy đi dạo khắp nơi. Nhưng mà, sau khi đoàn người của ủy viên Trương đi đến huyện Thiên Thuận thì đã chọn trúng chỗ này làm nơi thí điểm tiến hành cải cách " Tam nông".
Lúc đó quan chức tỉnh Tỉnh ủy cũng ủng hộ mạnh mẽ. Đội nghiên cứu của cấp trên phái xuống sau khi tiến hành nghiên cứu đã vạch ra được một kế hoạch cụ thể hoàn thiện và cả chính sách vốn.
Vốn dĩ việc này chúng tôi cũng đang quan tâm, nhưng mà do sau đó tỉnh xảy ra quá nhiều việc, ở tỉnh Giang Đô do mưa bão liên tục nhiều ngày gây nên lũ lụt, mưa bão ở huyện Tông thêm vào nước lũ đã gây nên sự cố sạt lở nghiêm trọng.
Hơn 400 mấy căn nhà của hơn 400 hộ dân của cả thôn đều bị tàn phá sạch –.. vả lại còn chết đi 6 người. Cả tỉnh Giang Đô tổng động viên toàn diện, phát động nhân viên cứu hộ, và hoạt động viện trợ
Để mà gầy dựng lại thôn quê, quan chức tỉnh Tỉnh ủy cũng cố gắng hết sức, cho nên suốt khoảng thời gian này đều tập trung toàn bộ sức lực lên sự cố sạt lở đất.
Vì thế, về phía huyện Thiên Thuận thì lơ là hẳn. Dù sao đi nữa, mạng người quan trọng, ngay cả chỗ ở họ cũng không có nữa, đó mới là việc quan trọng.
Tề Phóng Hùng chua xót nói.

- Chủ tịch Tề, tôi muốn hỏi anh một câu, anh nói thử xem, chuyện của tỉnh Thiên Thuận có vấn đề gì không?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Tề Phóng Hùng hỏi.

- Nhất định là có vấn đề, chỉ có điều là vấn đề lớn hay nhỏ thôi. Nhưng mà, các anh đã đến đây, tức là đã xảy ra vấn đề lớn. Nhưng mà, cho dù chuyện này có liên quan đến ai đi chăng nữa, quan chức Tỉnh nhất định sẽ phối hợp với đội điều tra đến huyện Thiên Thuận, triển khai điều tra toàn diện.

Tề Phóng Hùng nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta nhìn Diệp Phàm một cái, thoáng chút do dự đắn đo.

- Chủ tịch Tề có chuyện gì xin cứ nói thẳng, nơi đây không có người ngoài.

Diệp phàm nói, giọng điệu thay đổi.

- A… thật ra, tôi thật sự là khó mở lời, nhưng mà, có chút chuyện, nếu tôi không nói… điều này…

Tề Phóng Hùng tỏ vẻ phân vân lưỡng lự.

- Có phải là có liên quan đến chuyện chú Tề thăng chức không?"

Thật ra Diệp Phàm sớm đã nhận ra điểm này, vì vậy nên mới hỏi thế.

- Anh cũng biết rồi sao?

Tề Phóng Hùng cảm thấy có chút bất ngờ, nhìn Diệp Phàm một cái.

- Đúng vậy, mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Việc của Chấn Đào cũng đã đến thời điểm quan trọng, nó là do anh giới thiệu cho lão Phượng, tôi cũng không giấu anh nữa, mấy ngày nay, tôi luôn ở tại thủ đô, nếu không phải xảy ra chuyện này, tôi sẽ tiếp tục ở đấy.

Không còn cách nào, việc của Chấn Đào quá quan trọng, mặc dù bên lão Phượng cũng bắt đầu ra tay, nhưng mà có những việc nhỏ những chi tiết tỉ mỉ cũng phải do chúng ta đích thân làm mới được.
Bản thân Chấn Đào không tiện lộ diện, còn tôi thì được-..Hơn nữa, nếu như lần này mà có thể hoạt động, đối với sự phát triển sau này của Chấn Đào vô cùng có lợi.
Tôi cũng sắp đến lúc rồi,hai năm nữa tôi sẽ nghỉ hưu, đã không còn không gian phát triển nữa, còn Chấn Đào thì khác, nó nhỏ hơn tôi 7 tuổi, năm nay vẫn chưa hơn 50 tuổi, vẫn còn nhiều thời gian để phát triển nữa.
Nhà họ Tề chúng tôi, chỉ còn biết trông cậy vào nó thôi, đời tôi chỉ làm đến chức Chủ tịch tỉnh, tôi mong rằng nhà họ Tề có thể có một Bí thư Tỉnh ủy. Như vậy thì mới thật sự là người đứng đầu một tỉnh vùng biên.
Điều này, cũng là sự hối tiếc một đời của tôi, cho dù là vì nước hay vì dân, mỗi một người đều cũng sẽ có sự theo đuổi một đời.
Mà nhà họ Tề chỉ còn biết trông cậy vào Chấn Đào. Nếu như bên này tiếp tục điều tra thì chủ tịch tỉnh như tôi nhất định cũng sẽ bị liên can đến. Tôi có thể lấy danh dự Đảng đảm bảo, về việc này, tôi tuyệt đối không có gì cả.
Nói ra thì, vấn đề này, chẳng qua chỉ là vấn đề tham ô lợi lộc mà thôi. Mà nhà họ Tề chúng tôi cũng có chút tích góp riêng
Như vậy cũng đủ qua ngày, sau đó Tề Thiên kiếm được mấy trăm triệu, vì thế mỗi năm anh ta đều ủng hộ tôi ba trăm mấy ngàn, với số tiền này, chúng tôi cũng đủ rồi
Vì thế, về mặt chi tiêu, tôi không hề có vấn đề gì. Nhưng mà, về chuyện này tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà một người lãnh đạo cần phải chịu, tôi nghĩ, không có cách nào hay bằng trừng phạt thích đáng.
Khai trừ khỏi Đảng là không thể, còn một cái nữa là sớm rời khỏi tỉnh Giang Đô đến bộ phận viên chức nhàn rỗi của Trung ương chờ nghỉ hưu.
Hoặc là đến Mặt trận tổ quốc, quyết định vậy đi, dù sao tôi cũng chỉ còn hai năm, sớm hay muộn với tôi mà nói đều không thành vấn đề.
Tôi chỉ là không yên tâm Chấn Đào, nó dính líu mật thiết đến chuyện này, nếu tôi bị xử lý rồi thì nó nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng
Đối thủ của nó rất là mạnh, hơn nữa, đối thủ cũng khá nhiều, người ta chỉ xem việc này là chuyện cỏn con, còn đối với nó thì là đòn công kích mạnh.
Tề Phóng Hùng buông lỏng người ra, nói cho Diệp Phàm nghe việc nhà của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.