- Anh…
Nhạc Nhất Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc, đỏ phừng phừng của trưởng ban Thái. Muốn đứng dịch sang bên vách tường nhưng lại không muốn bị mất mặt.
Muốn đấu khẩu nhưng tự nghĩ không có thực lực, bởi vì trưởng ban Thái đứng bên cạnh nhưng như hổ rình mồi. Chỉ mình thế gia của Từ Ngôn cũng khiến cho Nhạc Nhất Thành chống cự lại được. Vì thế Tiểu Nhạc nhất thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
- Mẹ nó, hôm nay "không phải cái thứ gì" ta đây cần phải dạy cho "cái gì" ngươi một trận.
Nhìn Nhạc Nhất Thành muốn can thiệp nhưng lại bị lão già kia làm nhục. Cũng thật quá kiêu ngạo, Diệp Phàm chưa từng chịu đựng quá như thế. Một tiếng "bốp" truyền đến bên tai, tự nhiên Từ Ngôn dựa vào Diệp lão đại một chút.
Gương mặt đột nhiên sưng đỏ lên.
- Mày dám đánh tao, dám đánh tao! Tao sẽ làm cho mày không ra nổi nơi này!
Từ Ngôn thiếu chút nữa thì ngất đi, sau một hồi sửng sốt chợt tỉnh trở lại.
Nắm đấm của hắn lập tức hướng về phía Diệp Phàm. Mọi người bên cạnh nhìn thấy cũng đồng loạt lao vào đánh hội đồng Diệp lão đại.
- Lùi cả xuống!
Phó trưởng ban Thái nghiêm mặt nhìn mọi người một lượt, nói:
- Gọi đồng chí của đội bảo vệ đến giải quyết một chút. Đây là Ban Tổ chức trung ương, không phải là nơi đánh nhau của đám côn đồ.
- Còn ra thể thống gì nữa, nhao nhao ồn ào.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Những người này của Ban tổ chức trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761306/chuong-2005.html