- Như vậy mới đúng chứ! Xuân Lai, Yến gia đều dựa vào hai chúng ta. Hai anh em ta bất kể người nào cũng không được thất bại.
Tuổi chú còn trẻ, lại có tiềm lực thăng chức rất cao. Anh thì không như thế, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó thủ tướng đã là bến cuối cùng của anh rồi.
Đến lúc anh về hưu, chú phải gánh vác được mọi việc mới được. Chú sắp là người gánh vác việc lớn rồi, nếu cứ như bây giờ, một chút chuyện nhỏ cũng đã làm cho chú suy sụp, nổi giận, thì anh rất nghi ngờ chú có khả năng gánh vác ngọn cờ của Yến gia.
Trọng trách trên vai chú rất lớn, hơn nữa, chú cũng đã trải qua kinh nghiệm Chủ tịch của một tỉnh. Cái đầm chính trị này sâu khó lường lắm đấy.
Một chút sơ ý rất có thể sẽ chìm xuống mà muôn đời không thể nổi lên được. Lấy việc lần này của chú mà nói chính là như vậy. Nếu không có sự giúp đỡ, cuộc đời của chú xem như hết rồi.
Yến Vân ý tứ sâu xa nói.
- Tuy nhiên, anh, tên nhãi nhà Diệp gia cũng đáng ghét lắm. Khi em ở tỉnh Nam Phúc, tốt xấu cũng là Chủ tịch tỉnh. Hắn chẳng qua chỉ là quyền chủ tịch thành phố cấp dưới, vậy mà lại ngang tàng như thế, ngay cả lời nói của em hắn cũng chẳng coi ra gì! Việc này có phải cũng có thể nói là đại kỵ. Chỉ là đại kỵ tương đối mà thôi.
Yến Xuân Lai vẫn nói với giọng bất bình.
- Hắn, ha ha, anh cũng đã gặp qua rồi.
Yến Vân bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761305/chuong-2004.html