Diệp Phàm tuy đã có chút bình tĩnh, nhưng lúc này khó có thể kiềm chế. Ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay vào trong "bụi rậm". Tuy nhiên, trong nháy mắt hắn tỉnh táo lại, khẩn trương rút tay về. Miệng nói:
- Xin lỗi, anh không cố ý.
- Đàn ông không thô, phụ nữ không thương đâu.
Triệu Tứ nói như vậy, giống như từ bỏ hoàn toàn mình là một "Công chúa cao quý", nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Phàm đặt lên rốn mình.
Cô nói:
- Nghe nói chỗ này làm cho người ta cảm thấy rất dễ hưng phấn. Em thấy, nó cũng là nơi đẹp nhất của con gái. Vì sao người Ấn Độ thích để mọi người thấy rốn của mình, em không biết đàn ông có nghĩ như vậy không nữa.
- Tiểu Tứ, không cần phải như vậy. Em đã đính hôn với anh ta.
Diệp Phàm nói, nhưng trong lòng vẫn đang đấu tranh tử tưởng.
- Có phải anh nghĩ Triệu Tứ em là người vụng trộm?
Triệu Tứ trừng mắt nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Không phải như vậy, em và anh ta còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà. Còn việc đính hôn không có ràng buộc pháp luật.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, hai tay bắt đầu dạo trên người, lại nói:
- Chỉ có điều, người luôn có lý tính có đúng hay không? Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, dù sao cũng phải cân nhắc tất cả mọi việc.
- Lý tính!
Triệu Tứ đột nhiên hừ một tiếng, sau đó phá lên cười khanh khách. Cười đến nỗi rung hết cả người. Khiến Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, mắng:
- Anh vẫn là đàn ông hiểu chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761041/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.