- Lỗ Tiến là người máu lạnh. Nếu nói không nể mặt cậu cũng có thể nhưng không nể mặt Trấn Lương không thể nào nói nổi. Tướng quân Đông Hải dù sao cũng từng là tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Nếu Lỗ Tiến thật sự muốn làm như thế, tôi sẽ tìm y gây phiền toái.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn Kiều Thế Hào một cái nói:
- Kỳ thật, anh hoàn toàn có thể đi tìm tư lệnh căn cứ Lâm. Dù sao, sân huấn luyện của Báo Săn vẫn là ở vịnh Lam Nguyệt thôi. Tư lệnh Lâm chẳng lẽ không nể mặt nhà họ Kiều?
- Vô dụng thôi, tư lệnh Lâm tự mình ra mặt thương lượng với Trịnh Phương. Không ngờ Trịnh Phương nhăn mặt, nói là tư lệnh Lâm đánh nhẽ phải hỗ trợ Báo Săn làm tốt công tác sao có thể tham lam nắm giữ sân huấn luyện. Nếu Báo Săn không thể khôi phục, năng lực tấn công phòng thủ chắc chắn sẽ giảm xuống.
Nếu việc lớn mất nước mất dân xảy ra, Tư lệnh Lâm phải chịu trách nhiệm vân vân.Thiếu chút nữa làm tư lệnh tức giận đến phun huyết.
Kiều Thế Hào có chút phẫn nộ nói.
- Thật sự là khó khắn, đến Tư lệnh Lâm đi cũng không nể mặt, tôi đi chắc lại càng không được việc.
Diệp Phàm nói xong, cảm giác việc cũng lớn dần lên.
- Những người khác tôi không lo, tuy nhiên, chuyện Thế Hào cậu phải lo.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên nói nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:
- Thật ra, Lâm Hoành tuy nói ngồi trên vị trí tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguỵet nhưng tình cảnh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760905/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.