Chương trước
Chương sau
- Về vấn đề này tốt nhất là do Trưởng phòng Thiết trả lời, dù sao anh ta cũng là lão tiền bối trong Phòng quan lý giao thông, giỏi về những việc này, hiểu biết nhiều hơn tôi, cho nên do anh ta trả lời vấn đề này cũng có sức thuyết phục hơn.
Diệp Phàm ra hiệu cho Trưởng phòng Thiết Nhất Thủy.
- Mấy hôm trước tôi đã đến Cục quan lý giao thông Địa khu tìm Cục trưởng Ngô, luôn tiện mang về tờ sơ đồ thiết kế tuyến giao thông mà ngày xưa con đường Thiên Tường chúng ta đã từng quy hoạch. Nhưng đồng chí trong Cục quản lý giao thông địa khu cũng đã nói rồi, đây chỉ là cho huyện ta mượn thôi, quy định sau 5 ngày thì phải trả lại, ôi...
Trưởng phòng Thiết nói đến đây thở dài một tiếng.
- Trưởng phòng Thiết, chẳng lẽ việc này còn liên quan đến cái gì sao?
Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc nhíu mày hỏi.
- Vâng, Phó Chủ tịch Phương. Trưởng phòng Phòng quy hoạch - xây dựng trong Cục quản lý giao thông địa khu Tiền Vân lúc đó nói, năm kia con đường Thiên Tường chúng ta đã nói là phải toàn diện khởi công.
Xét thấy tính đặc thù và tính phức tạp về địa lý của con đường Thiên Tường, Cục quản lý giao thông tỉnh còn mời những chuyên gia trong Viện thiết kế - quy hoạch tỉnh đến đây cùng với công trình sư Trương Đào Nguyên của Phòng quy hoạch địa khu để thiết kế cho con đường núi Thiên Xa một cách toàn diện.
Khí đó là thiết kế theo chiều rộng nền đường chính 8m, tính cả lề đường là 10m. Nhưng họ cũng đã nói rồi, nếu muốn kéo thẳng lại đường cong ngày xưa, thì phải xẻ một số đồi núi, như vậy con đường này chạy đến huyện Ma Xuyên khoảng 140km, nếu không có 15 triệu tệ thì không thể làm được.
Hơn nữa, dù có vốn này cũng không thể hoàn toàn làm theo ý muốn, chỉ có thể sửa sang một chút thôi, nhưng như vậy chiều dài con đường này cũng có thể rút ngắn từ 140 km xuống 120 km rồi.
Đã rút ngắn gần 20 km đó, đây là phương án thứ nhất. Lúc ấy có chuẩn bị hai phương án, phương án thứ hai là mở rộng nền móng tới 10m, cộng thêm ven đường và rãnh thoát nước thì cả mặt đường rộng tới 13m, và kéo thẳng mặt đường thêm một bước nữa.
Trong đó còn có ba cây cầu nhỏ, như vậy chiều dài thì có thể từ 140km rút ngắn đến 100 km.
Trưởng phòng Thiết nói đến đây, Mã Vân Tiền hình như không kìm nổi ca ngợi rằng:
- Hay quá, rút ngắn gần một phần ba rồi, phương án này thật là hay.
- Tất nhiên là hay, tuy nhiên, phỏng chừng chi phí cũng không ít?
Phương Hồng Quốc đứng một bên lạnh nhạt nói.
- Ừ, ít nhất cũng phải mất 50 triệu. Trong thực tế về mặt tính phức tạp của mặt đường còn rất khó đánh giá. Lúc đó tổng công trình sư cũng đã nói rồi, nói không chừng phải mất hơn 60 triệu đó.
Thiết Nhất Thủy vừa nói ra con số này thì trong phòng lập tức im lặng.
Mọi người đều đang suy nghĩ, số tiền này thật sự là không thể chấp nhận được. Phương án này tất nhiên là hay, nhưng nó hình như là hoa trong kính và trăng trong nước, chỉ có thể xem được mà sờ không được.
- Chủ tịch Diệp rất có bản lĩnh, là anh hùng của huyện Ma Xuyên chúng ta, là một người rất có khí phách, tin rằng anh ấy chắc sẽ lựa chọn phương án thứ hai. Vì như vậy sẽ có thể đem lại hạnh phúc cho nhân dân huyện Ma Xuyên, ha ha ha.
Mã Vân Tiên mở miệng trước, khí thế dồn ép Diệp Phàm, thầm nghĩ: '' Mẹ kiếp, mày không phải lợi hại lắm sao, có bản lĩnh thì hãy tiếp chiêu đi. ''
- Năm mưoi triệu, ha ha, đói ăn bánh vẽ cũng vô dụng. Đối với huyện chúng ta mà nói, ý tưởng là tốt, nhưng không thực tế. Chúng ta không cần thiết vì sĩ diện mà đi làm theo phương án này. Về việc tạo hạnh phúc cho nhân dân huyện Ma Xuyên, đó là trách nhiệm của mỗi đồng chí ở đây. Đương nhiên, đây cũng phải lượng sức mà hành động.
Diệp Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mã Vân Tiền một cái, chẳng thèm tiếp chiêu, khiến lão Mã cảm thấy rất buồn bực, giống như là đánh quyền ra mà chỉ đánh trúng không khí thôi, không thấy khó chịu mới lạ.
Hơn nữa, về chuyện tiếp theo, ngay cả Mã Vân Tiền cũng bị cuốn vào.
Nhìn thấy Mã Vân Tiền chặc lưỡi, chắc là muốn lên tiếng cau mặt, Diệp Phàm lại cười nói:
- Đương nhiên, nếu Chủ nhiệm Mã tìm được mười triệu vốn để khởi công thì bốn mươi triệu khác dù phải xin người này người kia thì tôi vẫn có thể tìm được. Thế nào, Chủ nhiệm Mã, vì niềm hành phúc của nhân dân cả huyện, anh cũng nên có một chút biểu hiện, đúng không?
Câu này khiến Mã Vân Tiền liền im lặng tại chỗ. Hắn vẻ mặt tối sầm, hoàn toàn quên đi tất cả, âm trầm trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi đặt trà ly trên bàn thật nặng, đột ngột tươi cười, trong miệng thì lớn tiếng hừ nói:
- Ý của Chủ tịch Diệp là nếu tôi, Mã Vân Tiền tìm được bao nhiêu thì anh sẽ tìm được gấp tôi bốn lần, đúng không?
- Đúng vậy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm cười lạnh nhạt, giả vờ kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Chủ nhiệm Mã đã tìm được tiền rồi sao, thế thì tôi có chút...
- Muốn đổi ý thì bây giờ vẫn còn kịp, Chủ tịch Diệp, ai cũng đang lắng nghe đó.
Mã Vân Tiền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Phàm có chút do dư, trong lòng lập tức vui mừng như đã được uống mật ong, cố tình nhìn qua mọi người một cái, bộ ngực da bọc xương kia hình như cũng đã ưỡn cao hơn nhiều.
Phương Viên liếc mặt nhìn hắn một cái, mắng thầm: '' Mày thật là không biết sống chết, dám đọ với ông Diệp, người ta tùy tiện lộ ra một tay cũng có thể đánh chết mày. Chút nữa nếu có cơ hội phải xử lý hắn lần nữa mới được, lần này phải ác một chút, nhưng hình như cũng không được, ít nhất cũng phải chờ hắn sửa xong con đường Thiên Tường đã, kệ đi, tạm thời cứ tha cho hắn đi. ''
- Thế ý của Chủ nhiệm Mã là...
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, giả vờ nghiêm túc hỏi:
- Vài hôm trước Bí thư Chu có an bài nhiệm vụ cho mọi người, tôi cũng là một phần tử của huyện Ma Xuyên, tất nhiên phải hưởng ứng lời kêu gọi của Bí thư Chu rồi.
Trong lòng mỗi người rất ngạc nhiên, phải biết rằng Mã Vân Tiền chỉ là một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thôi, làm gì có tiền, tìm 400 nghìn, đó là điều hoang đường.
Tuy vậy, cũng có người không tin. Nhưng Mã Vân Tiền chắc là có một chút khả năng mới dám hứa chắc như thế trong hội nghị mở rộng Huyện ủy.
Đương nhiên, Bí thư thị trấn Thanh Sơn, thường vụ Huyện ủy đồng chí Thiết Đông là người đầu tiên không phục. Vì theo ý tưởng của y là Chu Phú Đức tìm được nhiều nhất, tiếp theo là Diệp Phàm, thứ ba thì là y, Bí thư thị trấn Thanh Sơn, một người có một mỏ đồng lớn.
Đến lúc đó cũng có thể khoe khoang một phen, và nếu việc này thành công cũng là một lần chiến tích. Thiết Đông vẫn còn trẻ, lòng ham tiến bộ rất mãnh liệt.
Đặc biệt khi nhìn thấy Chủ tịch Diệp còn trẻ hơn mình, hắn tất nhiên là không chịu thua rồi. Hắn cứ giận dỗi muốn đọ với Diệp Phàm, đâu ngờ bị Mã Vân Tiền chiếm hàng đầu, trong lòng Thiết Đông càng không phục.
Hơn nữa, địa bàn Thiết Đông là trong thị trấn Dương Đầu của thủ phủ Ma Xuyên, miễn là hắn hô một tiếng cũng có khá nhiều người chạy đến đó. Trước khi giải phóng, thị trấn Dương Đầu, thị trấn Ngưu Giác và thị trấn Mã Hồ Tử là ba thế chân vạc, hậu hết là thù với nhau.
Cho nên, Thiết Đông là người đầu tiên lên tiếng, hắn là người đầu tiên không tin thằng Mã Vân Tiền có thể tìm được 400 nghìn. 400 nghìn đối với một số huyện ven biển mà nói có lẽ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật có thể thực hiện được, nhưng đối với Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Ma Xuyên mà nói, đó thật sự là một điều rất hoang đường.
Hơn nữa, thằng Mã Vân Tiền ngoài thích chuyện chơi gái ra, hắn làm gì có tấm lòng tốt như vậy để đi tìm 400 nghìn về để sửa đường? Cho dù là vì hưởng ứng lời kêu gọi của Chu Phú Đức cũng không có khả năng.
Cho nên, thằng này lập tức hừ lạnh nói:
- Chủ nhiệm Mã, đây là hội nghị mở rộng của Huyện ủy, chứ không phải là chợ.
- Đồng chí Thiết Đông, anh nói thế có ý gì vậy.
Trước mặt thái độ vênh váo và có vẻ khinh thường của Thiết Đông, Mã Vân Tiền lập tức cãi lại. Hắn đã rất nén giận rồi. Tối qua Diệp Phàm làm mình mất mặt quá, cho Phương Hồng Quốc và Tôn Minh Ngọc hai người có cơ hội để chế nhạo mình. Hôm nay Thiết Đông mày lại đến đây gây chuyện, chẳng lẽ miễn là thường ủy đều có thể làm nhục ta sao, sự nhẫn nại của ta cũng có mức đó.
- Là ý gì? Hội nghị thường vụ không phải trò chơi, mỗi lời nói đều được ghi chép vào sổ. Nếu Chủ nhiệm Mã đã lấy được 400 nghìn rồi, dù là vàng là bạc đều phải lấy ra cho mọi người xem đi. Còn nữa, ở đây tôi cũng nói thêm một câu, nếu đồng chí Mã thật sự lấy ra được 400 nghìn, thì thị trấn Thanh Sơn tôi sẽ lấy gấp hai lần.
Thiết Đông nói xong liếc mắt nhìn mọi người một cái, hào khí sơ lộ.
Thật ra việc sửa đường lần này không đơn thuần là sửa đường, về con đường Thiên Tường, lãnh đạo địa khu chắc lúc nào cũng theo dõi thầm. Vì Thiên Tường là một cục xương cứng khiến họ rất đau đầu, và cũng đã trở thành một tâm bệnh của họ rồi. Nếu ai có thể giải quyết được vấn đề khó khăn này thì chắc sẽ để lại một ấn tượng tốt cho những vị lãnh đạo trong địa khu.
Tuy nhiên, đây cũng là một cơ hội tốt để tạo ra chính tích, hãnh diện và có thể thăng quan nữa. Thiết Đông cũng chẳng ngu, đã sớm nhìn thấy được huyền cơ này trong việc đó rồi.
Hơn nữa thị trấn Thanh Sơn giàu có, lấy tiền của chung để mình tăng thêm vốn chính trị, thật sự là một điều buôn một lãi mười, tại sao phải bỏ qua chứ. Diệp Phàm đương nhiên là không lên tiếng, bây giờ tốt nhất là để cho hai người đọ càng kích liệt đi, đến khi nào tiền chạy ra rồi mới hay. Đến khi đó người đứng đầu chỉ huy chính là đồng chí Diệp Phàm.
- Được.
Mã Vân Tiền tức giận quá, lập tức lấy ra điện thoại di động, trước mặt mọi người gọi điện, giống như là rông ra, hô:
- Diễm Xuân, cô lập tức vào đây.
Mọi người trong phòng nghe vậy, phần lớn đã biết được Mã Vân Tiền đang gọi cho ai. Người đó chính là Mã Diễm Xuân-- Tổng giám đốc tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử, tức là cháu của Mã Vân Tiền, là chị ruột của Mã gia tam hổ, mới hơn hai mươi tuổi thôi, mọi người gọi là chị Mã.
Diệp Phàm tất nhiên không biết Mã Diễm Xuân là đại thánh nơi nào rồi, tuy vậy, miễn là có tiền, là ai chả được? Tốt nhất là Mã Vân Tiền và Thiết Đông đọ nhau đến mức chết đi sống lại, như vậy, trong việc này mình làm ngư ông sẽ kiếm được tiền càng lúc càng nhiều.
Sắc mặt Thiết Đông có chút không vui rồi. Vì tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử cũng khá nội tiếng trong huyện Ma Xuyên, là đại diện cho thế lực của tài chính Mã gia, đang kinh doanh hai mỏ silicon, có hai cái nhà máy luyện silicon nhỏ.
Đương nhiên, tuy hai nhà máy này thật sự là nhỏ so với những nhà máy trên cả nước, nhưng đối với huyện Ma Xuyên mà nói, chúng đã là nhà máy khổng lồ rồi. Nghe nói lãi ròng không dưới 5 triệu/năm, cho nên chúng cũng là một chỗ dựa lớn của người Mã gia.
Thật ra, mỏ silicon kia cũng đã bị người Mã gia chiếm lấy đi, hơn nữa, một tập đoàn lớn như tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử lại không cần nộp thuế đồng nào cho phòng Tài chính huyện Ma Xuyên hàng năm, thật là lạ nhỉ.
Đương nhiên, những người tại chỗ ngoài Diệp Phàm và Phương Viên ra, còn lại tất cả đồng chí trong lòng đều rất rõ ràng ông chủ lớn đứng đằng sau của tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử chính là Chu Phú Đức.
Mặc dù không phải là ông chủ lớn, nhưng tối thiểu cũng là một cổ đông giữ cổ phần danh nghĩa và có thể lấy được hoa hồng. Cho nên, dù đồng chí trong Chi cục thuế huyện Ma Xuyên ghen tị đến đâu, cho dù cái đầu bị cắt đi, họ cũng quyết không đi động vào cái tổ ong vò vẽ này.
- Chủ tịch Diệp, tôi có thể mời người quyên tặng vật phẩm Tổng giám đốc Mã vào phòng không?
Mã Vân Tiền cố tình lớn tiếng hỏi, có vẻ rất khách sáo, nói xong còn liếc nhìn Thiết Đông đang đỏ cả mặt kia một cái, biết được việc tốt như thế nếu Diệp Phàm từ chối mới lạ.
- Mời mau.
Diệp Phàm chợt đứng lên. Dĩ nhiên là chuẩn bị đón ông thần tài rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.