- Bỏ đi, tuy nhiên, chuyện lần này cũng nhắc nhở cậu một chút. Cậu trước kia có thể chưa gặp phải, kỳ thật, giữa địa khu các huyện với nhau đều tồn tại sự cạnh tranh, mọi người mặt ngoài hoà hợp, kỳ thật tất cả đều đang âm thầm phân cao thấp.
Đặc biệt là Ma Xuyên và Hồng Sa Châu, cậu phải đuổi kịp và vượt qua bọn họ, bọn họ có thể để cậu làm vậy sao? Chuyện lần này Chu Phú Đức làm có chút hơi quá, nếu khách hàng bị giật mất, cậu phải nghĩ ra cách cướp về, chứ không phải đi dùng nắm đấm.
Mèo có đường mèo, cẩu có cẩu pháp. Bọn họ chơi ngầm, các cậu cứ theo cách cũng họ mà chơi lại, đây mưu kế hay và là quyền mưu khi chơi và xoay chuyển vấn đề, không sáng suốt nhất chính là động thủ làm ầm ĩ.
Chúng ta là ai, là cán bộ đảng, không phải là công an lăn lộn đánh nhau với người của xã hội đen. Quyền cước là những cái dùng khi bất khả kháng mà thôi.
Đương nhiên, nếu không như thế, rõ ràng phải chịu thiệt rồi, cậu chỉ một người thì sao có thể đấu với người ta đến hơn mười người, không bị đánh cho tàn phế đã là không tồi rồi.
May mắn Chu Phú Đức kia thân thể khỏe mạnh, bằng không, đổi lại nếu là Quách Tân Bình thì phỏng chừng chỉ còn lại nửa cái mạng. Ông em, cậu cần phải giáo huấn kiểm điểm, động não mà không động tay chân vẫn có thể làm cho bọn họ kêu khổ thấu trời, đó mới chính là cao minh.
Cậu xem, Chu Phú Đức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760116/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.