Diệp Phàm tâm tình rất là phức tạp, quay đầu thận trọng gật gật đầu, không nói gì nữa, đi ra ngoài.
Giao việc cho Chu Kiện nói:
- Chăm sóc tốt Bí thư Chu, cần gì cứ trực tiếp gọi điện thoại hỏi tôi. Dùng thuốc tốt nhất, đừng sợ tốn kém...
Đi qua mấy phòng bệnh, nghe được tiếng Hạ Hải Vĩ.
Đi tới cửa, nhìn vào, bên trong trên giường bệnh cũng có người đang nằm, nửa bên mặt bị băng bó, tay đang truyền dịch, phỏng chừng chính Quách đại Chủ tịch huyện mà Chu Phú Đức chửi. Lâm Thiên cục trưởng cũng ở bên trong, bên trong còn có bảy tám người ngồi, phỏng chừng là cán bộ của Hồng Sa Châu.
Thấy Diệp Phàm đi phớt qua, Hạ Hải Vĩ kêu lên:
- Chủ tịch huyện Diệp, vào ngồi chơi.
Vừa nghe kêu Chủ tịch huyện Diệp, trong phòng bệnh hơn mười cặp mắt hướng nhìn.
- Anh chính là Chủ tịch huyện Diệp?
Người nằm trên giường bệnh, nửa mặt còn băng bó mồm hừ nói, giọng đầy phẫn nộ và khinh thường.
- Ừ, anh là...
Diệp Phàm ra vẻ không biết, hỏi.
- Ha hả, ông ta là Chủ tịch huyện Quách.
Hạ Hải Vĩ nói, nghe như sắp bắt đầu nổi lên mùi thuốc súng. Trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, Hạ Hải Vĩ biết Diệp Phàm, thằng ranh này mà nổi điên thì đến tám con ngựa cũng kéo không nổi.
Hơn nữa, Diệp huynh đệ kia thân thủ không tầm thường, nếu ở phòng bệnh này mà Chủ tịch huyện Diệp ra tay với tiểu Quách thì phiền toái.
Cục trưởng Công an Địa khu Lâm Thiên vui vì người khác gặp họa, thằng nhãi này nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760115/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.