Bức họa vẽ một người đàn ông có bộ râu dài phiêu dật đang khoan khoái uống rượu, bên cạnh là một cô gái tóc mây búi cao gảy đàn tình tứ. Núi sông phía sau mờ ảo, cũng không biết là vùng nào của Hoa Hạ.
Điều kỳ lạ là góc dưới bức tranh có một bài thơ:
Cố phán nhất tiếu mị thiên yêu
Xuân bộc hàn điếu vạn cổ thu
Ngô tự hoài bão tiếu hồng trần
Thiên khoan địa đại nhâm tiêu diêu
Lạc khoản có đề là: Lô Định Tông cuồng bút.
Bên dưới còn có một câu rất khó hiểu, thậm chí còn có thể nói là không có nghĩa gì cả:
- Nhất khuyết song lộng tứ mạc tam hài trung.
Ha ha ha....... Đọc rồi lại thấy có cảm giác Lô Định Tông dường như là một vị ẩn sĩ cuồng ngạo háo sắc, phóng khoáng khinh mạn. Cô em Lan Điền Trúc mặt lạnh như băng hừ một tiếng:
- Sắc lang!
Lô Vỹ trợn mắt bất mãn liếc một cái, Lan Điền Trúc lại càng phẫn nộ:
- Lườm cái gì, chẳng lẽ không phải là đồ háo sắc? Cợt nhả a! Tà quái a! Nhìn là biết liền, cái gì mà lão tổ tông chứ?
Chắc là cô vừa rồi bị đoạt máy quay còn tức tối chưa có chỗ phát tiết nên trút giận vào người Lô Vỹ.
- Hừ! Cuồng thì cuồng, sắc thì sắc, đàn ông ai không háo sắc, nói trắng ra đó là bản chất đàn ông, gọi là phong lưu đấy biết không? Anh nói có phải không đại ca.
Lô Vỹ trong nháy mắt đã đem lửa giận chuyển sang người Diệp Phàm.
Thấy cặp mắt hạnh của Lan Điền Trúc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1759413/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.