Chương trước
Chương sau
- Có thể...... Có thể làm rồi.
Giáo sư Lan hơi chần chừ, vì vẫn chưa thấy Diệp Phàm làm gì cụ thể, không nghi ngờ mới là lạ. Trước đó cũng đã thử hết cách nhưng thạch quan giống như bị hàn kín, không có cách nào mở ra. Ông rất lo lắng cứ cưỡng ép mở ra sẽ bị hư hại, tuy nói được chủ nhân đồng ý nhưng vẫn sợ sệt. Ngần ngừ một lúc rồi cũng cùng với Cố Tắc Vũ cầm xẻng chuyên dụng cẩn thận nạy ra.
Đúng là có thể nạy ra thật.
- Thành công rồi!
Hai người đàn ông trung niên bỗng nhiên ôm cứng lấy nhau như tình nhân, hò hét vang trời. Sau khi cẩn thận mở lớp quách thứ nhất thì giáo sư Lan và Cố Tắc Vũ kêu lên thất thanh:
- Tại sao có thể như vậy?
Nghe tiếng kêu của hai người, mọi người xúm lại dùng đèn chiếu xuống để xem, cảnh tượng nhìn thấy làm tất cả ngây ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Lão tổ tông đây sao? Không thể nào! Tại sao không còn quan tài? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Lô Vỹ tròn xoe mắt, vốn đang mong có thể sớm thu hồi hài cốt tổ tông để cải táng, kết quả sau khi mở ra thì trống trơn, nửa cục xương cũng không thấy.
Chỉ thấy một cái khay ngọc phỉ thúy dày óng ánh, đường kính đến gần nửa mét, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Trong khay có một đống cát màu xanh, cũng không biết là thứ gì, trên đó lại mọc ra một cái cọc nhỏ không lớn, to chừng bằng cánh tay, cao chừng một mét, xanh màu ngọc bích.
Ở đầu cái cọc gỗ có một trái cây hình tròn, từ đó tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, kỳ quái là nó giống như bị dập nên mềm nhũn, dường như đã bị hút đi một nửa.
- Ừ! Giống như cái cọc gỗ quái dị mình đã gặp trong hang đá, tuy nhiên có khác biệt về màu sắc, cái quả của mình là màu đỏ, còn quả này màu xanh, chẳng lẽ quả của mình thuần dương còn quả này thuần âm. Không trách vừa rồi khi tiếp xúc với mối ghép có một luồng linh khí âm nhu đi vào trong kinh mạch mình, thúc đẩy thuật dưỡng sinh của mình đột phá lên cảnh giới Luyện Kính tầng thứ sau, tương đương với thất đoạn Khai Nguyên của võ thuật Hoa Hạ, anh mày giờ đã là hạ đẳng đại Vũ Sư rồi.
Diệp Phàm kinh hãi, xem lại lần nữa thì thấy cái quả đó đã bị rút xuống chừng ba phần, chắc là linh khí hóa lỏng trong đó đã bị mình cách không hút vào rồi.
Trên quả có đến chừng 100 vòng, còn quả của mình lại có 180 vòng, chắc có số tuổi xa xưa hơn, chẳng lẽ là số vòng tượng trưng cho số tuổi của cây, có khả năng lắm. Diệp Phàm càng nghĩ càng cảm thấy thần bí, càng lúc càng thấy hoang mang, đáng tiếc không có ai để giải thích nghi ngờ.
- Cái quả này mọc trong quan tài, đúng là kỳ lạ. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy mà dường như vẫn còn sống, kỳ quái!.
Lan Điền Trúc lẩm bẩm, tuy nhiên không dám lớn tiếng sợ mọi người đang yên lặng bực mình.
Một lát sau, cả đám người đang im lặng rốt cuộc đã bừng tỉnh.
- Lão Cố, anh thử nói xem cái cọc gỗ này có phải là thực vật không?
Giáo sư Lan tò mò, ông vốn thật vọng vì chiếc quan tài không, giờ lại chú ý vào chiếc cọc gỗ quái dị.
- Tôi sao biết được, tuy nhiên cái cọc gỗ này hình như giống với Thái tuế trong truyền thuyết, tuy nhiên trên thân Thái tuế thì đâu có quả, quỷ dị a!
Giám đốc Cố cũng thấy khó hiểu nhưng rất hứng thú, chỉ bực mình là không được hái ngay cái quả kia để phân tích cho thỏa lòng. Tuy nhiên đây là vật có chủ, chưa tới phiên y lên tiếng cho dù có là giám đốc nhà bảo tàng tỉnh Nam Phúc.
Lô Vỹ đang định đưa tay sờ vào cái khay thì quản gia Lô ngăn lại:
- Cậu ba, không được động đậy! Để tôi gọi điện cho trưởng lão hỏi cái đã.
- Ừ! Hỏi trước cũng tốt.
Lô Vỹ đáp, Lô Thế Trừng đi ra ngoài gọi điện thoại. Sau một lúc lâu mới quay lại ghé sát tai Lô Vỹ bên nói nhỏ:
- Cậu ba, trưởng lão nói cái cọc gỗ bên trong rất có thể là Thái tuế, còn cái quả trên đó chính là linh vật do tinh hoa ngưng tụ nhiều năm của Thái tuế tạo thành, đối với võ giả cực kỳ trọng yếu, có thể trợ lực để đột phá cảnh giới công lực, là một bảo vật khó cầu.
Trưởng lão còn nói những vòng tròn trên quả Thái tuế là tuổi thọ của nó, vừa rồi tôi đếm hình như được một trăm vòng nói lên số tuổi của cái quả này là một trăm tuổi, còn cây Thái tuế chắc phải đến hai ngàn năm. Trưởng lão có nói những hạt màu xanh trên khay ngọc đó là một loại đá kỳ lạ cung cấp chất dinh dưỡng cho Thái tuế sinh trưởng. Cẩn thận lấy ra cùng một lúc rồi để vào trong một cái hòm niêm phong lại đem về nhà......
- Thái tuế! Cũng giống như phim trong TV, nhưng sao lại có quả?
Lô Vỹ hỏi khẽ.
- Đó là Thái tuế bình thường, chỉ có giá trị dinh dưỡng cao thì cũng không có tác dụng gì thêm, hơn nữa tuổi thọ không lớn. Theo tài liệu điều tra, loại Thái tuế màu xanh này rất có thể gọi là Thái tuế "Tử địa hoàng bàn". Quả của nó hàm chứa khí âm thuần khiết cùng với một loại quả thái tuế khác gọi là "Hỏa long tường thiên" có dương khí bá đạo, đều là linh vật ngàn năm khó cầu. Trưởng lão bảo phải hết sức giữ bí mật, nhanh chóng chở về mật thất của gia tộc để bảo quản, trưởng lão đã phái Lô Trác tới đây.
Lô Thế Trừng thần bí nói.
Đúng lúc ấy thì có một ánh đèn flash lóe lên, Lô Thế Trừng biến sắc, liếc mắt nhìn Lô Đinh. Gã vệ sĩ này lập tức vọt tới đoạt lấy chiếc máy quay phim trong tay Lan Điền Trúc rồi nhanh chóng tháo cuộn phim ra.
- Anh làm gì vậy? Còn máy quay của tôi.
Lan Điền Trúc hét to vọt tới định cướp lại chiếc máy quay phim.
- Điền Trúc đừng vội, nghe quản gia Lô giải thích.
Diệp Phàm đưa tay ngăn Lan Điền Trúc, trong lòng cũng hiểu đại khái về mục đích của nhà họ Lô. Loại linh vật khó cầu có thể giúp đột phá công lực này vốn là ngàn vàng khó mua, lúc trước bản thân mình đào được chiếc cọc gỗ cũng ngay lập tức cất giấu, nghĩ lúc nào sư phụ trở về sẽ nghiên cứu xem là vật gì.
- Tiểu thư Lan, thật xin lỗi, gia chủ có dặn là không cho quay phim trong mộ, kính mong các vị giữ bí mật cho nhà họ Lô, đừng tiết lộ chuyện trong quan tài ra ngoài. Giáo sư Lan, giám đốc Cố,, xin lỗi rồi.
- Bỏ đi Điền Trúc, đây là bí mật gia tộc nhà người ta không thể truyền ra ngoài. Công tử Lô đã rộng rãi cho con tham dự mở quan tài đã là tốt lắm rồi.
Giáo sư Lan và giám đốc Cố đều là người hiểu biết, họ đều là chuyên gia khảo cổ, nghiên cứu qua rất nhiều phong tục tập quán trong lịch sử, dĩ nhiên biết về các quy định ở các gia tộc cổ xưa.
- Hừ! Không quay thì thôi, trả tôi máy quay đây.
Lan Điền Trúc trề môi, nhanh như chớp giật lại chiếc máy quay phim trên tay Diệp Phàm, hừ một tiếng:
- Đồng lõa!
Sau đó cô còn cảm thấy chưa đủ nên giậm cho hắn một cái đau điếng.
Diệp Phàm đau đến tái người, thầm nghĩ, " Vừa rồi là anh còn sợ cô thiệt thòi, vệ sĩ của thằng em Lô là một cao thủ, vung tay một cái là làm cô bị thương đấy, ai! Tại sao làm chuyện tốt mà lại bị đánh chứ,xui xẻo!"
Sau khi nhấc cái khay lên thì thấy bên dưới là một bức tranh sơn thủy bằng lụa được bảo tồn rất tốt nên cũng không hư hại gì.
Chuyện này vốn rất kỳ lạ vì tấm tranh lụa kia trải qua bao nhiêu năm lẽ ra phải mục nát từ lâu rồi mới phải, nhưng giờ trông như vẫn còn mới nguyên, giáo sư Lan và lão Cố lại càng tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.