Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh di chuyển thứ thuộc về tự mình đi tới, di chuyển đến chỗ dưới lầu trước.

Buổi chiều cô và Ninh Vĩ Trạch đi đón Tiểu Sâm, Tiểu Sâm tại cửa nhìn đến Mậu Hinh có phần ngoài ý muốn, bởi vì Hinh Hinh thật lâu đều không có tới đón bé rồi.

Bé bò lên xe, đặt túi sách quay đầu hỏi Hinh Hinh: "Hinh Hinh, làm sao mẹ có thể tới đón con?" Bình thường đều là ba ba tới đón.

"Mẹ tới đón con, con không vui sao?" Mậu Hinh ôm con trai hỏi.

"Con cực kỳ vui vẻ nha!" Tiểu Sâm lập tức lộ ra tươi cười nói, "Đúng rồi Hinh Hinh, Chủ nhật này con muốn thi cờ vây, mẹ đi cùng con sao?"

" Tốt, mẹ tham gia cùng con nha!" Mậu Hinh cùng con trai ngồi ở phía sau, Ninh Vĩ Trạch lái xe ở phía trước. Cô và Ninh Vĩ Trạch nhìn nhau một cái, trong đầu cô cũng bắt đầu tổ chức ngôn ngữ phải nói với con trai như thế nào chuyện cô và Minh Ý ly hôn.

"Mẹ đưa di động cho con, con muốn gọi điện thoại cho ba ba, ba ba cũng muốn cùng nhóm người chúng ta cùng nhau." Tiểu Sâm vội nói nói.

"Tiểu Sâm." Mậu Hinh cầm ra điện thoại, mà là hít sâu nói, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta không thể cùng ba ba ở chung rồi."

Mặt Tiểu Sâm nhanh chóng sụp đổ, sau đó vẻ mặt mê mang nhìn mẹ: "Vì cái gì?"

"Bởi vì mẹ và ba con, chúng ta... Chúng ta khả năng sẽ ly hôn." Mậu Hinh gian nan nói, "Cho nên trước sẽ không ở chung."

Tiểu Sâm khó hiểu nhìn Mậu Hinh, sau đó hiển nhiên lại vẫn không muốn tiếp thu chuyện này, biểu tình uể oải: "Vi... Vì cái gì?"

"Bởi vì không thể cùng một chỗ rồi." Hinh Hinh không biết giải thích như thế nào, mặc dù cô sớm biết rằng mình nói với con trai bé khả năng cực kỳ sẽ không nhận, nhưng mà hiện tại nhìn đến bé hắn như vậy cô vẫn lại là rất khổ sở. Cô không mong muốn nhất, chính là con trai khổ sở.

"Vì cái gì không thể cùng một chỗ rồi hả? Không phải mẹ cực kỳ thích ba ba sao? Lúc đó chẳng phải ba ba thích mẹ sao?" Khuôn mặt Tiểu Sâm nháy mắt trắng, hốc mắt cũng đỏ, "Vì cái gì không thể cùng một chỗ?"

Trời ạ, cô muốn giải thích chuyện này cùng con trai như thế nào.

"Ba ba làm chuyện rất xấu sao?" Tiểu Sâm không đợi Hinh Hinh hỏi, lập tức lại hỏi.

Mậu Hinh làm sao có thể nói với con trai ba bé làm chuyện xấu, mặc kệ Tiểu Sâm có phải con trai ruột Minh Ý hay không, hiện tại Tiểu Sâm đều đã coi Minh Ý là ba ba, tại trong cảm nhận của bé hình tượng ba ba cao như vậy, cô không nghĩ phá hoại hình tượng Minh Ý tại trong cảm nhận của bé.

Cô lắc đầu: "Ba con tốt lắm."

"Vậy vì cái gì mẹ không cùng với anh?" Tiểu Sâm sắp khóc, "Con cũng cảm thấy ba ba tốt."

Ninh Vĩ Trạch ngồi ở phía trước nghe đều đã khó chịu, anh là nhìn Tiểu Sâm lớn lên, anh rõ ràng cảm nhận được sau khi Mậu Hinh cùng với Minh Ý, Tiểu Sâm thay đổi, Tiểu Sâm rộng rãi rất nhiều. Một cái gia đình đầy đủ, một cái ba ba cực kỳ giỏi, đối với một đứa bé sinh trưởng là quan trọng như thế. Hiện tại Hinh Hinh muốn chia rẽ gia đình này, tương đương là cho bé một viên kẹo đẹp ngọt ngào, bé vẫn chỉ là nếm một ngụm mà lại muốn lập tức cướp đi, đây là bao nhiêu tàn nhẫn.

"Con không thể không tách ra cùng ba ba sao? Ba ba làm sai cái gì, anh nhận lỗi có thể chứ?" Tiểu Sâm thấy Hinh Hinh do dự bé lại vội nói, "Con sẽ nghiêm túc nói cùng ba ba, để cho anh không cần lại cho mẹ tức giận, nếu không con liền không thích anh, thật sự."

Trời ạ, Tiểu Sâm của cô!

Mậu Hinh ôm chặt con trai, trong lúc này lại không biết có thể nói với con trai cái gì.

Trở về trong nhà, Mậu Hinh trực tiếp mang con trai đi dưới lầu bọn họ ở ban đầu, khi bé nhìn đến món đồ chơi mình đều đã di chuyển tiếp xuống, bé vốn dâng lên ngọn lửa nháy mắt tắt, bé ném xuống túi sách đến phòng mình đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.