Phương Cách nhìn Hạ Tưởng với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Mai Hiểu Lâm rồi cười nói:
- Chắc là Phó bí thư Mai có việc quan trọng, vậy thì Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi xin phép đi trước. Có thời gian lại nói sau.
Mai Hiểu Lâm khẽ gật đầu với Phương Cách. Chờ y đi xong, cô liền lấy ra một chiếc khăn tay gói một vật gì đó, dùng hai ngón tay để cầm, ném tới trên bàn Hạ Tưởng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Mau lấy đi, ghê chết mất.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt cô như vậy, cũng hoảng sợ hỏi:
- Cái gì thế ? Không phải là một cục đờm đấy chứ ?
- Phì, anh tởm quá. Nói gì vậy ?
Mai Hiểu Lâm giận dữ, thở phì phì ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ một lát lại đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, thấy hết thảy bình thường mới đóng cửa, ngồi trở về, còn nói:
- Là móng tay! Đầu óc anh chỉ được cái nghĩ lung tung toàn những thứ ghê tởm.
Cô phất tay, dường như muốn xua tan ác khí trong lòng, lại chỉ ra cửa nói:
- Hạ Tưởng, anh nói thật đi. Lần trước Phương Cách tình cờ gặp chúng ta ở nhà hàng có phải là do anh cố ý bố trí không ?
Hỏng rồi, bị cô nhìn ra manh mối, Hạ Tưởng mỉm cười như thể không có việc gì:
- Không phải. Không thể chứ. Lần trước quả thật là tình cờ gặp nhau thôi mà. Thị trấn rộng lớn như vậy, khi ăn cơm tình cờ gặp nhau cũng là bình thường.
- Không đúng, chắc chắn không đúng. Anh đừng tưởng rằng tôi không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237631/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.