Nhưng làm gì có nếu chứ.
"Mẹ, nếu mẹ không có chuyện gì cần con giúp thì con có thể đi nghĩ sớm chút không ạ..."
Từ lúc sáng sớm cô đã phải tỉnh dậy để chuẩn bị, giày vò một trận cô thật sự là mệt không chịu nổi. Lúc này còn chưa có tối, nếu phải đợi đến lúc đó chắc cô sẽ ngã quỵ mất. Hồi nãy cô chỉ mới chợp mắt một chút, hiện tại mi mắt cô vẫn còn nặng trĩu, sau khi tẩy trang xong thì càng buồn ngủ hơn. Cô thật sự rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô, mẹ Tống đương nhiên không định làm khó cô thêm nữa. Nhưng vẫn nói vài lời mà bà nghĩ là mình nên nói: "Con à, con đừng nghĩ nhiều quá. Tiểu Thượng nó không phải không coi trọng con đâu. Nó chỉ là..."
"Mẹ à con biết mà."
Nhưng Sở Tư Di không có để bà nói hết đã nhẹ nhàng ngắt lời. Cảm thấy mẹ Tống không quá tin tưởng, cô bấm bụng nói thêm một câu: "Anh ấy có lẽ chỉ là... Chưa quen thôi."
"..."
"..."
Kết quả cô vừa nói xong cả cô và mẹ Tống đều bày ra một bộ câm nín.
Sở Tư Di khẽ khàn quay mặt đi hòng che giấu sự xấu hổ của mình. Trời ạ, cô vừa nói cái gì thế này a...
Mẹ Tống nhịn một chút thì bật cười thành tiếng, lại vỗ tay cô hùa theo: "Con nói đúng! Hai mươi chín tuổi đầu còn xấu hổ! Làm khó cho con rồi, Tư Di."
Lần đầu tiên tiếp xúc sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730940/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.