Chương trước
Chương sau
Ân Vương - tên gọi Hoàn Nhan Vô Hạ, họ Hoàn Nhan truyền Đế ở Đại Quốc đến bây giờ đã mấy trăm năm. Ngụ trên ngai vàng hiện tại là Vĩnh Hưng Đế Hoàn Nhan Vô Tôn, năm xưa là Đại Hoàng tử cũng như là Thái tử danh chính ngôn thuận.
Ân Vương là Hoàng tử thứ bảy, hiện tại người xung quanh vẫn quen gọi một tiếng Thất Vương gia. Hắn nhìn bề ngoài tuy hoàn khố nhưng không phải người không mưu, ngược lại, hắn vốn mưu sâu không lường được. Chỉ là, bất quá, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để thể hiện ra ngoài.
Kinh thành luôn lưu truyền về một Thất Vương gia phong lưu thành tính, mỗi sáng đều đến quán thơ, mỗi chiều đều ở tửu lầu. Tài học có cao cũng chỉ để làm tình thư trêu ghẹo các tiểu thư khuê các. Tuyệt đối là một người không chí không hướng.
Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày đính ước với Đại tiểu thư phủ Tể Tướng, mối nhân duyên tốt lành này giúp hắn có thêm tín nhiệm trong lòng Đương kim Hoàng Thượng. Dù gì Vương Tể Tướng cũng là nguyên lão ba triều, lại nhất mực trung thành với triều đình.
Chỉ là, thật sự con người Vương Tể Tướng kia, không như vẻ bề ngoài, là một kẻ bo bo giữ mình, theo hướng gió đổ.
Bảy năm trước, Tiên đế băng hà là một màn bí ẩn, trước khi ông mất đi, tâm thần đã không ổn định. Đương kim Hoàng thượng chính là Thái tử khi đó thức trắng đêm hầu bệnh. Tỏ lòng hiếu thuận, được chư vị bá quan vô cùng ủng hộ.
Năm đó hắn còn rất nhỏ, nhưng cũng đủ ý thức để nhận biết mỗi ngày Kim Quý phi đều đem thuốc cho Tiên đế, hắn biết trên đời không có thuốc trường sinh trường thọ, nhưng Tiên đế lại tin vào linh đan diệu dược đến nỗi mất mạng. Linh đan đó có nguồn gốc từ Thái tử, do năm vị danh y thiên hạ ngày đêm nghiên cứu mà chế thành.
Cái hắn cần lúc này, chính là đơn thuốc đó, thứ mà Tiên đế đã ăn phải. Chỉ cần có nó, hắn có thể kết tội cho Hoàng thượng bây giờ, chính là Hoàng huynh của hắn sát hại vua cha, mưu toan đoạt vị, còn hắn đường đường chính chính mà lên ngai vàng.
Hắn nhìn mình trong gương, một thanh niên vô tội mới mười chín tuổi. Thân hình rắn chắc do luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày. Tuy vậy để che đậy dấu vết luyện binh, đêm đêm hắn đều ngâm tay trong cao hoa hồng, để bàn tay mềm mại như đúng của người đọc sách.
Bây giờ trời đã sang tháng ba, ngày mai là đại hôn của hắn cùng đích nữ phủ Tể Tướng, xinh đẹp nhu thuận, Tể Tướng vốn hèn nhát, quan trọng hơn Vương Phong - trưởng tử Vương Tể Tướng - đang làm Cấm Vệ Ngự Tướng quân, là kẻ đang nắm giữ Hoàng cung trong tay.
Ngày Đại Hôn.
Phủ Vương Tể tướng giăng đèn kết hoa rực rỡ, con đường đón dâu vải đỏ trải dày, Thất Vương gia cưỡi ngựa oai phong đĩnh đạc đi trước, kiệu nương tử đi sau. Trên đường đốt pháo náo nhiệt hai bên, mọi người cười nói chúc tụng vui vẻ. Mà đồ cưới của Thất Vương phi vừa tròn ngàn rương kéo dài mười dặm hồng trang đỏ cả con đường.
Lã thị cuối cùng cũng thỏa mãn, bỏ được gánh nặng trên người. Tháng sau hậu cung tuyển tú, bà liền có thể ăn ngon ngủ yên. Dù sao Thất Vương gia không có tì thiếp, cũng chẳng có nha đầu thông phòng, cưới Thất Vương phi là trước nhất.
Đến ba ngày lại mặt, phu thê tương kính như tân, cũng cho nàng ta đủ thể diện, Lã thị trong lòng thoải mái vô cùng.
Tháng tư.
Trong kinh rầm rập chuyện tuyển tú nữ. Mỗi ba năm một lần, ai ai cũng có tính toán, đặt biệt những quan lại nhỏ đều mong mỏi nữ nhi được hầu thánh giá.
Giữa trưa hôm đó, thánh chỉ Hoàng đế đến phủ Tể tướng:
- "Quý nữ (của) Vương Thế Vương Tể Tướng (là) thứ nữ Vương Khuynh Thành, hiền huệ trinh tiết, tiếng lành đồn xa, được Hoàng thượng coi trọng. Nay hoàng ân bao la, ban cho Ngũ phẩm Quý Nhân. Chờ ngày nhập cung. Khâm thử."
Công công truyền chỉ lại nói:
- Ngài phúc dày, không cần đi tuyển mà vẫn trúng tuyển, lần này Hoàng thượng đích thân chọn chỉ có ba vị, lệnh ái đây được sắc phong cao nhất!
Vương Tể tướng đương nhiên vui mừng không ít, nếu tự mình đưa thứ nữ vào cung sẽ bị dị nghị, nhưng đây là thánh ý, một bài múa luyện mười năm hớp hồn quân vương. Dù gì hai nữ nhi cũng đã an bài xong. Chỉ cần Trường Nhạc tốt đẹp, còn Khuynh Thành trong cung tự nhờ bản lĩnh. Nếu được sủng ái, thì phủ Tể tướng sẽ thêm phần vững vàng, nếu không được, thì cũng chỉ là mất đi một thứ nữ. Vả lại ông còn nắm trong tay một lá bài tử của Khuynh Thành.
Những ngày cuối cùng trong Vương Tể phủ.
Ma ma giáo dưỡng chỉ dẫn cho Khuynh Thành những lưu ý cuối cùng, dù gì ở phủ cũng gần mười năm, phần tình cảm với nàng tiểu thư này không phải là nhỏ:
- Hoàng hậu họ Ngụy, đã có hoàng tử. Hoàng Quý phi là cháu gái của Thái hậu, Lê Quý Phi, Đức phi và Thục phi mới chỉ có con gái, Hiền phi có hai con gái, Lệ phi có một con trai, các vị nương nương khác dưới gối đều đầy đủ!
Khuynh Thành có chút thất vọng:
- Hoàng thượng đại phúc, con cái đông đủ như vậy...
Ma ma thấy đau lòng thay cho nàng:
- Bởi vì Hoàng hậu nhân từ quản lý lục cung đâu ra đó.
Vương Khuynh Thành thấy tương lai cũng không tệ, ngoài các phi vị đều đã kín, Tần vị vẫn còn, có thể sinh dưỡng con cái, về sau có đất phong, theo con trai đến đó sinh sống một đời an an ổn ổn.
Tú nữ trong cung đã tuyển xong, công công đến từng nhà ban chỉ, bao gồm cả tước vị. Khuynh Thành nghe được tháng sáu sẽ vào cung, bây giờ đã qua giữa tháng năm. Nàng mới xin phép Tể tướng được vào Linh San Tự thắp hương cho nương. Tể tướng sợ nàng có mệnh hệ gì lại không có người tiến cung, nhưng nghĩ lại nàng đi lần này không biết bao lâu mới trở về, nên có chút mủi lòng, liền cho nàng ba ngày, có thị vệ hộ tống, ngoài ra Khuynh Thành đem hai tì nữ Ngọc Thư, Ngọc Họa đi theo.
Về phần Vương Trường Nhạc, nàng ở trong phủ Ân Vương hơn một tháng mà chỉ gặp phu quân được một lần đêm tân hôn.
Thất Vương gia hành tung không rõ. Đêm đêm đọc sách, ngày hay vắng mặt, nhưng phận nàng là thê, nên không thể hỏi. Hai tì nữ thiếp thân là Xuân Lan, Thu Cúc thấy nàng buồn rầu liền khuyên nàng viết thư về nhà. Trường Nhạc chỉ thở dài:
- Ta làm vậy chỉ khiến phụ mẫu lo lắng, vả lại Vương gia chàng bận chính sự, chứ có phải nạp thiếp mà vắng vẻ ta đâu!
Xuân Lan bưng chén thuốc đen đặc trên tay:
- Vương phi, người dùng thuốc này đi, là phu nhân ở nhà tự tay chuẩn bị, người chỉ cần dùng đều đặn, khi viên phòng chắc chắn sẽ có thai!
Trường Nhạc nghĩ nghĩ, có đứa bé hẳn sẽ vui vẻ hơn, liền uống hết, lại nhìn ra cửa trong ngóng Thất Vương gia.
Hoàng Cung.
Tẩm cung Ý An Hoàng Hậu Ngụy thị.
Bây giờ đã là nửa đêm, Ngụy Hoàng hậu vẫn miệt mài đọc sách. Chợt có chút gió làm ánh đèn trước phòng lay động. Nàng gấp sách. Bản thân tự hồi tưởng, nàng năm nay mới hai mươi tuổi. Là chất nữ của Minh Huệ Hoàng hậu, vào phủ Thái tử từ năm mười bốn tuổi, một năm sau hạ sinh Đại hoàng tử, đến mười chín tuổi lại tiếp tục hạ sinh Tam Hoàng tử. Bây giờ căn cơ vững chắc, nhưng lại thiếu đi phần ân sủng của phu quân. Nhìn ánh đèn trước hiên chao đảo, nàng truyền cung nữ tắt hết đèn trong điện, chỉ để lại hai cây nến, lại cho toàn bộ lui ra, nàng muốn đi ngủ.
Khi ánh sáng trong điện ít dần, Ngụy Hoàng hậu liền cởi áo nằm xuống. Người nàng chạm vào phần thân thể cường tráng ấm áp. Ngụy Hoàng hậu có chút giật mình:
- Là chàng?
Nam tử thì thầm:
- Là bản Vương.
Vòng tay nam nhi mạnh mẽ ôm trọn lấy nàng. Toàn thân nàng run rẩy. Nam tử kia thuận tay ba bước cởi y phục trên người nàng xuống. Không thương tiếc mà mạnh mẽ chiếm đoạt nàng.
Ngụy Hoàng hậu như nắng hạn gặp mưa rào. Đã hơn một tháng nay, trừ hai bữa cơm ngày mùng một và mười lăm, nàng chưa hề được Hoàng thượng để mắt tới. Nam nhân này lại quá thô bạo, làm nàng tăng bao nhiêu khoái cảm. Hết một lần lại một lần, đến khi nàng không chịu nổi mới được buông tha.
Ngụy Hoàng hậu mặc lại xiêm y, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay Hoàng thượng triệu chàng vào cung có việc gì?
- Hoàng huynh không rõ từ đâu có được một tập thơ cổ, muốn bản Vương xem là thật hay giả!
Ánh nến nghiêng nghiêng chiếu vào gương mặt nam tử đó, không ai khác, chính là Ân Vương.
Ngụy Hoàng hậu mở hộp trang sức, lấy ra một chuỗi hạt:
- Bản cung tìm được thứ này trong Ngự thư phòng, chàng xem thử!
Thất Vương gia nhìn chuỗi hạt đơn giản, đưa lên mũi ngửi thì thấy mùi hương thuốc nồng đậm. Liền giật nảy mình:
- Đây là?
- Đây là chuỗi hạt mà Tiên đế đeo những ngày cuối cùng. Mùi thuốc giống hệt tiên đan mà Hoàng thượng cho người điều chế khi đó!
Thất Vương gia nhét chuỗi hạt vào tay áo, lại hôn lên má Ngụy Hoàng hậu:
- Đại tẩu vất vả quá, hai năm qua bản Vương thật có lỗi với tẩu!
Ngụy Hoàng hậu soi mình trong gương:
- Chàng nên về với tân nương tử rồi, bản cung đã già, không bằng nàng ấy!
Thất Vương gia biết đây là cái ghen nữ nhân, miệng cười tình tứ, hôn thêm lần nữa rồi biến mất trong bóng đêm hoàng cung.
Thất Vương gia hồi phủ khi trời đã hừng sáng. Trường Nhạc thức trắng đêm chưa ngủ, nàng mãi nhìn ra sân viện, cảm giác một tân nương bị bỏ quên đau đớn tận đáy lòng. Sáng hôm sau, nàng che đi quần thâm mắt bằng ít phấn trắng, lại mang chút canh gà điểm tâm sang thư phòng cho Thất Vương gia:
- Chàng dùng bữa!
Thất Vương gia đưa tay vuốt tóc nàng, nhìn đôi mắt đầy mạch máu nhỏ, nhẹ nhàng ôm nàng:
- Bản Vương bận công vụ mà xao lãng nàng. Nàng yên tâm, đời này bản Vương sẽ không phụ nàng!
Trường Nhạc rưng rưng cảm động, chỉ cần câu nói này, trong lòng nàng liền xuất hiện bao nhiêu yên tâm, bao nhiêu thỏa mãn. Hầu Thất Vương gia ăn xong, lại tự tay nàng dâng nước súc miệng, dâng khăn lau tay.
Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn hiền thê có chút gầy yếu mà sinh thương cảm:
- Vương phi, ta gần đây bận chính vụ, lần này phải đến Linh San Tự một chuyến, đi về khoảng hơn ba ngày. Sợ nàng lo lắng. Đêm nay ta sẽ ở lại viện nàng!
Trường Nhạc ý cười rạng rỡ, phúc thân thi lễ, lại rời đi chuẩn bị. Đúng như nàng nghĩ, Vương gia chỉ là bận chính vụ, không phải chán ghét nàng.
Nhìn bóng Vương Trường Nhạc ra khỏi cửa thư phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ mới mở bản đồ, Linh San Tự là ngôi chùa linh thiêng nhất nhì Đại Quốc. Ở đây luôn đông đảo người cầu phúc, không lúc nào ngớt. Cái quan trọng, phía sau núi Linh San, là một mỏ sắt vô cùng lớn, mà hắn, đang ngày ngày khai thác mỏ đúc binh khí ở đó.
"Bí mật giữa chợ" (nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất),sắp đến ngày mẻ sắt cuối cùng được luyện ra, chính hắn phải tận mắt thấy. Hoàn Nhan Vô Hạ gập tập bản đồ:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa cho bản Vương, ngày mai đi Linh San Tự cầu phúc.
Trường Nhạc nửa nằm nửa ngồi trên tháp mỹ nhân, tay run run bê chén thuốc đen đặc bốc lên mùi kì quái:
- Xuân Lan, em nói xem, thuốc này liệu có khiến ta mang thai không?
Xuân Lan lùi về sau hai bước, cẩn thận nhìn trước ngó sau, rồi mới nói:
- Phu nhân dặn dò nô tì, chỉ cần Vương phi dùng đúng ba ngày chín phần mười sẽ hoài tự tiểu vương gia!
Trường Nhạc thở dài, nàng mới hơn mười bốn tuổi, qua hết mùa mưa mới là mười lăm. Làm gì không thể sinh con, nhưng mẫu thân cũng vì lo lắng nàng quá m, liền ngậm đắng nuốt vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.