Vẫn bị căn phòng màu hồng nhạt này bao vây, Vân Sở nâng cằm lên, ngồi ở trước giường nhìn cây cối lay động theo gió phía ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã.
Nhớ đến ngày hôm đó lăn đi lăn lại một ngày mà không có chút thu hoạch nào, cô cảm thấy có chút phiền chán.
Thật vất vả mới chạy ra được nơi quỷ quái này, rồi ném được mấy cái đuôi đi, tìm được cái nơi gọi là Đào Nguyên kia, sau đó cô cho rằng nói ra được mật hiệu thần kỳ đó thì sẽ có kết quả, kết quả đâu?
Trong lòng bàn tay vẫn còn đang cầm lấy tờ giấy đó, Vân Sở cúi đầu, nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên mặt, chỉ cảm thấy càng giận dữ hỡn, tay hơi dùng sức biến tờ giấy thành một cục nhỏ xíu, "đông" một tiếng ném vào thùng rác.
Cô nghĩ, lão già chết tiệt đó nhất định là đào hố cô rồi, không có việc gì sao lại bảo cô đi đến chỗ đó tìm người, kết quả ở đâu? Người ta chỉ đưa ra một tờ giấy, trên giấy viết: uống rượu đã xong, hôm nay không tiếp khách.
Dựa vào cái gì mà uống rượu xong mà hôm nay không gặp khách? Rượu đã uống xong thì càng phải được gặp khách chứ? Cố ý đùa giỡn cô mà thôi!
Vân Sở mãi cũng không hiểu, rốt cuộc người đó đang làm cái quỷ gì, hoặc là lão già kia thật sự đùa giỡn cô sao?
Cô đâu có biết rằng, sở dĩ ngày đó vấp phải trắc trở hoàn toàn là bởi vì buổi chiều cô đã đắc tội với một người nào đó, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-thien-kim-hac-dao/265263/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.