Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương bận rộn đến tận khuya mới trở về tướng phủ. Bên ngoài mưa phùn phiêu diêu, trên người y áo quần đơn bạc, lại dính nước mưa. Tuy rằng ngồi bên trong kiệu, y vẫn cảm thấy cái lạnh như ngấm vào xương tủy.
Lại không nghĩ rằng, vừa mới vào phòng, y còn chưa kịp cởϊ áσ choàng bên ngoài, đã bị người một phen đè lại ở trên cửa.
“Ư……”
Người nọ trên người nồng nặc mùi rượu. Nụ hôn của hắn pha chút rượu vừa mãnh liệt vừa vội vàng, Đỗ Ngọc Chương bị hắn ấn ở trên cửa, cơ thể suýt chút nữa mềm mại ngã xuống.
“Đỗ khanh……”
Một tiếng gọi, lại giống như tiếng sấm. Đỗ Ngọc Chương cũng nhận ra thân phận của người nọ ——
“Bệ hạ?!”
“Là trẫm.”
“Nửa đêm canh ba, bệ hạ sao lại ở chỗ này?”
“Trẫm đến xem Đỗ khanh của trẫm……”
Lý Quảng Ninh vòng tay qua eo y, hơi hơi chặt. Sau đó hắn dùng sức siết chặt, như thể muốn trực tiếp ép Đỗ Ngọc Chương vào trong xương thịt mình!
Đỗ Ngọc Chương bị bóp chặt đến mức khó thở. Đột nhiên, sau một hồi đất trời đảo lộn, Đỗ Ngọc Chương lúc này mới phát hiện bản thân bị ấn ở trên tường. Động tác của Lý Quảng Ninh rất thô bạo, có vẻ hơi mất kiểm soát. Một mùi rượu từ trên người hắn xộc vào mũi Đỗ Ngọc Chương.
“Bệ hạ?! Người uống say rồi?”
“Không được nhúc nhích.”
“Nhưng……”
“Trẫm kêu ngươi không được nhúc nhích! Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”
Đỗ Ngọc Chương vô cùng kinh hãi. Nhưng Lý Quảng Ninh nói “Không được nhúc nhích”, y lại nào dám nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698453/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.