Editor: Ravine
“Có việc này……” Lâm An nói, “Nếu xem xét dựa theo đơn thuốc kia, ó khá nhiều dược liệu quý hiếm. Nếu không phải thân thể suy nhược tới cực điểm, thông thường sẽ không kê đơn thuốc này. Sắc mặt Đỗ đại nhân thật sự rất khó coi, đại khái là do chăm chỉ thi hành công vụ, ép buộc cơ thể bệnh tật làm việc ạ.”
“Y? Y là Tể tướng quyền cao chức trọng, các thái y đương nhiên phải nịnh bợ y, kê cho y các loại dược liệu quý! Hơn nữa, y lúc nào chẳng làm ra vẻ. Trước kia chẳng qua mới chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn, hơi nóng chút đã làm ra vẻ bệnh đến không được tới lừa gạt trẫm. Cuối cùng thậm chí còn bôi chu sa lên người làm bộ là vết máu, thật đúng là không hiểu trời cao đất dày! Tội khi quân này, nếu trẫm thật sự trách tội……”
Lý Quảng Ninh nhớ tới ngày ấy Đỗ Ngọc Chương cả người bị bao phủ bởi màu đỏ, khiến hắn sợ hãi không thôi, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm An!”
“Có thần.”
“Ngươi đi tra xem đơn thuốc này dùng cho chứng bệnh gì. Ta thật muốn xem tên Đỗ Ngọc Chương đạo đức giả này rốt cuộc là thân thể bị làm sao? Có đáng ngại không? Nếu căn bản không đáng ngại, trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.”
“Vâng! Thần đi làm luôn.”
Lâm An ngoài miệng nịnh nọt, nhưng trong lòng âm thầm lấy làm lạ —— bệ hạ quản rộng vậy sao? Đỗ Ngọc Chương dù sao cũng là trọng thần, bổng lộc cực cao, cũng không phải không được dùng dược liệu quý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698452/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.