Editor: Ravine
Lý Quảng Ninh mày nhíu chặt hơn.
Hắn chọc ngón tay vào trong miệng Đỗ Ngọc Chương, mạnh mẽ cạy khớp hàm y, bỏ những ngón tay huyết nhục mơ hồ kia ra.
“Nếu ngươi dám cắn làm thương trẫm, trẫm quyết không tha tội. Nhớ kỹ chưa?”
Lý Quảng Ninh thấp giọng nói ở bên tai Đỗ Ngọc Chương, khiến y mờ mịt ngẩng đầu lên. Y tựa như nghe không hiểu lời uy hϊếp của quân vương, thân mình vẫn không ngừng run rẩy, quai hàm siết chặt một cách không kiểm soát được. Hai hàng răng trắng như tuyết hung hăng cắn vào da thịt Lý Quảng Ninh, in dấu răng thật sâu trên ngón tay, máu lập tức chảy ra.
Tay đứt ruột xót. Đau nhói khiến lông mày của Lý Quảng Ninh nhíu lại, nhưng càng làm cho hắn tức giận chính là, Đỗ Ngọc Chương lại một lần nữa không để uy hϊếp của hắn vào mắt!
Lý Quảng Ninh một tay bóp mặt Đỗ Ngọc Chương, dùng sức nâng lên, chuẩn bị đem y ném xuống dưới long sàng!
Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại động tác, cả người cứng đờ.
Đối mặt với lửa giận của hắn, ánh mắt Đỗ Ngọc Chương vẫn mờ mịt như thế, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nhưng người nọ lại không hề phản kháng, mặc cho hắn bài bố —— người trong lồng ngực này, ngay cả xin tha cũng không chịu.
Lý Quảng Ninh sững sờ trong chốc lát. Tay hắn đã giơ lên
trên không, nhưng rốt cuộc lại dần buông xuống.
“Đừng khóc. Trẫm…… Không phạt ngươi, là được.”
Nói rồi, Lý Quảng Ninh ngồi dậy. Hắn đặt Đỗ Ngọc Chương ngồi yên giữa cặp chân dài của mình, rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698448/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.