Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương nhíu mày,
“Từ Yến Thu! Thân là phi tần hậu cung mà ngươi lại có thể nói năng lỗ mãng như vậy, loại ô ngôn uế ngữ này ngươi cũng nói ra được sao?”
“Đỗ Ngọc Chương ngươi làm ra được, tại sao ta lại không nói ra được? Chẳng lẽ tòa nhà trên đường cái Vương Công kia của ngươi cũng là do vô liêm sỉ đi cầu xin bệ hạ ban cho sao?” Giọng điệu Từ Yến Thu càng thêm chua ngoa, “À, là ta nhớ lầm. Tòa nhà kia không phải do ngươi cầu xin ——”
“Mà là do ngươi, dùng mạng người cha mưu phản kia của ngươi đổi lấy.”
“Từ Yến Thu!”
Đỗ Ngọc Chương đầu óc quay cuồng, hơi thở lập tức dồn dập.
Ai ngờ, bên kia Từ Yến Thu vẫn không chịu bỏ qua. Gã đắc ý mà nói,
“Cái loại mặt hàng đê tiện nhà ngươi,thật sự cho rằng chỉ cần vẫy đuôi cầu xin bệ hạ là có thể mê hoặc được bệ hạ sao? Ngươi thật sự cho rằng bệ hạ là đang tin tưởng ngươi sao? Bệ hạ chẳng qua là đau lòng ta thân thể yếu đuối, mới dùng ngươi làm thứ đồ chơi để phát tiết mà thôi! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là thừa cơ mà chui vào thôi, tạm thời được hưởng ké chút hoàng ân mưa móc của thánh thượng. Ngươi còn thật sự cho rằng ngươi có thể so sánh với ta sao?”
Nói đến đây, Từ Yến Thu đã không kiềm chế được mà đi đến trước kiệu của Đỗ Ngọc Chương. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, rèm kiệu bị gã xé toạc.
Từ Yến Thu một thân áo trắng lông bạc, tóc được buộc gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698439/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.