Editor: Ravine
“Không…… A……”
Lý Quảng Ninh cũng không cho Đỗ Ngọc Chương chuẩn bị gì cả. Một phen “dạy dỗ” này thật sự giống như trận cuồng phong quét qua trong khoảnh khắc. Lý Quảng Ninh đem thân thể Đỗ Ngọc Chương lật lại, lại lần nữa ấn trên án thư, hết thảy đều như lặp lại tình cảnh ngày hôm qua.
Đỗ Ngọc Chương sớm đã bị dày vò đến hỏng, làm sao còn chịu được?
Mồ hôi lạnh luân phiên chảy từng trận, ướt đẫm cả người. Một cơn gió lạnh thổi qua, y rùng mình ớn lạnh, thế nhưng cơ thể lại nóng giãy.
Mà thân thể y yếu ớt như vậy cũng không nhận được nửa điểm thương hại của bậc quân vương.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, y giống như người mới được vớt lên khỏi mặt nước, đừng nói là xin tha, y thậm chí đến hai tay cũng không giơ lên nổi.
“Ngươi hôm nay, cũng coi như biết điều.”
Đỗ Ngọc Chương căn bản là bệnh đến vô lực xin tha, nhưng trong mắt Lý Quảng Ninh, y hôm nay là biết điều học ngoan. Giờ khắc này Lý Quảng Ninh thập phần sảng khoái, hắn phá lệ vỗ vỗ vào gương mặt Đỗ Ngọc Chương, xem như cho y lời khen.
“Hôm nay biết học ngoan rồi, trẫm sẽ ban cho ngươi một ân điển. Khu thương phố ngoài cửa Tây là nơi phù trú đông đúc nhất kinh thành, có thể hốt bạc mỗi ngày. Đỗ Khanh, có trẫm làm chủ, ban thưởng cho ngươi.”
Lý Quảng Ninh nói xong, cũng không thèm liếc Đỗ Ngọc Chương. Hắn tùy tiện quấn Đỗ Ngọc Chương trong chiếc long bào, gọi người đang đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257672/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.