Editor: Ravine
Lần này hắn bước đến, cạch một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, muốn đem người ôm vào lồng ngực. Hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy. Nhưng khi hắn còn chưa kịp sờ tới người nọ, Đỗ Ngọc Chương liền cử động một chút.
Lý Quảng Ninh lập tức ngừng động tác. Biểu tình trên mặt hắn giống như vừa sống sót sau thảm họa, phía sau lưng đã đầm đìa mồ hôi. Lúc này, hắn mới nhìn tới màu đỏ kia, lại phát hiện đây là chu sa hắn dùng để phê chuẩn tấu chương, lúc này cả chiếc đĩa đang nằm chỏng chơ trên mặt đất, nhìn từ xa trông chẳng khác gì vết máu.
Lý Quang Ninh sắc mặt chợt lạnh. Hắn đứng lên, quai hàm siết chặt thành một đường cong sắc nét.
Đỗ Ngọc Chương thật sự không còn chút sức lực nào, hồi lâu sau mới kéo được bộ quan bào đang phủ trên đầu xuống che thân. Sắc mặt y vẫn còn trắng bệch, đầu óc choáng váng, ngồi dậy, lại thiếu chút nữa ngã xuống, chỉ có thể dựa vào án thư thở dốc. Trong lòng y càng lo sợ không yên —— tuổi còn trẻ mà lại có triệu chứng bệnh như sắp chết vậy thử hỏi ai mà không sợ?
Giờ phút này thấy Lý Quảng Ninh, hốc mắt Đỗ Ngọc Chương nóng lên. Y mềm mại vươn tay ra khẽ nắm lấy long bào của Lý Quảng Ninh, giống như nắm lấy chút an ủi cuối cùng trong lòng. Lý Quảng Ninh ở nơi này, giống như là chỗ dựa, trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của y.
Nhưng trong mắt Lý Quang Ninh, hành động của y lại càng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257671/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.