Nàng cóchút đăm chiêu nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp kia, khóe miệng chậmrãi giơ lên cười lạnh: Cũng đã đến lúc phải tỉnh rồi!
Giống như đáp ứng suy nghĩ của nàng, người trên giường lông mi thật dài giật giật, mắt cũng chậm chậm mở ra.
Ngạo Quân lập tức lại khôi phục bộ dáng không chút thay đổi, nhẹ giọng hỏi:“Cô nương tỉnh?”
“Ân.” Người nằm trên giường mở to đôi mắt câu hồn phủ một lớp sương mù nhìn ngườitrước mắt, suy yếu lên tiếng. Đợi cho thần chí tỉnh táo lại , mới giãydụa muốn ngồi dậy.
“Cô nươngtrúng độc vừa khỏi, thân thể còn suy yếu, không nên lộn xộn.” Ngạo Quânvừa nói vừa đưa tay đặt lên cánh tay của đối phương, đem nàng nhẹ nhàngnằm lại trên giường.
Vị cô nương kia thấy nam tử tuấn mỹ ôn nhu với nàng như vậy, còn hướng lại gần nhưvậy, mặt lập tức đỏ lên giống như quả hồng, ngoan ngoãn nằm xuống, giọng mượt như tơ nói:“Là công tử đã cứu ta?”
“Ân? Khitại hạ đến gần Ngàn Dặm Pha, vừa vặn nghe được tiếng kêu cứu của cônương, thấy cô nương bị trúng độc nên đã mang cô nương về đây.” Tuy rằng biểu tình không có gì biến hóa, nhưng ngữ khí cũng có ít ôn nhu.
“Ngọc nhicám ơn ân cứu mạng của công tử, nếu không phải công tử đi ngang qua đó,Ngọc nhi……” Ngọc nhi cảm động đến rơi nước mắt nói, làm tâm người kháclập tức liền mềm nhũng .
“Ngọc nhi?Ngươi gọi là Ngọc nhi?” Thấy Ngọc nhi gật đầu, Ngạo Quân lại hỏi:“Vậytại sao Ngọc nhi lại một mình đi đến nơi đó? Như thế nào lại bị rắncắn?”
“Ô ô……” Giống như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-su-vuong-phi/1625196/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.