Chương trước
Chương sau
Cách mấy ngày sau, trên Thiên Nhật Pha lại xuất hiện thân ảnh tuyệt đại ngạo nghễ trong thiên hạ, tư thế độc lập nhưng vẻ mặt lại khác nhau rất lớn, chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng nghiêm túc lại chặt chẽ, mặt màynhăn lại như mạch núi, con ngươi đen nhánh giống như nam châm, không hềnháy mắt nhìn chằm chằm tà khí quỷ dị lượn lờ phía dưới, nơi chiếntrường mấy ngày trước song phương còn đang kịch chiến, cũng là nơi khởiđộng Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận.
Nhưng hơi thở trong trận khủng bố trước mắt kia lại càng mãnh liệt hơn lúctrước gấp mấy trăm lần , cả ngàn dặm không thấy tung tích của con người, không, có lẽ nên nói là không hề có một sinh vật sống, không có mộtchút sinh mệnh nào, cho dù là một con kiến nhỏ cũng khó trốn vận rủi,quả thực so với mười tám tầng Địa ngục còn khủng bố hơn, so với ngày ởtrên TV nhìn thấy trận Thiên Môn này, quả thực là gặp sư phụ, thật xemkhông đủ.
Chẳng qua chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, nhưng uy lực của nó lại tăng cường nhiều như thế, nếu không phải có chi trận tạm thời ngăn trụ, chỉ sợ hiện tạimười vạn đại quân Long Hiên chỉ còn lưu lại xương cốt , căn bản khôngcần chờ tới cực âm chi đêm. Xem ra Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận đãvượt quá mức tưởng tượng của nàng, nếu thật sự đem hợp hai làm một, chỉsợ so với lời nói lúc trước của nàng còn ác liệt hơn.
Nhưng hiện tại thật sự nàng không có một chút biện pháp nào, chẳng lẽ nàngthật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn thế gian bị trận pháp khủng bố này tiêuhủy, trơ mắt nhìn tất cả mọi người chết tại đây, bao gồm Tuyết và CẩnHiên, trơ mắt nhìn Thánh Xích hủy đi đại lục này.
Không, nàng sẽ không cho chuyện này phát sinh, tuy rằng nàng tự nhận khôngphải là người cứu thế gì, nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn những chuyện nàyxảy ra, nàng làm không được, lúc tất yếu, nếu phải đồng quy vu tận, nàng cũng sẽ không cho trận pháp này chân chính thành hình, không cho ThánhXích làm tổn thương Tuyết hoặc Cẩn Hiên dù chỉ là nửa phần . Ngạo Quânmắt lạnh nhìn trận hình trước mắt, trong lòng yên lặng ra quyết định.
Thánh Xích a Thánh Xích, ngươi quả nhiên là ma quỷ, không, so với ma quỷ cònkhủng bố hơn, so với hắn, Ngạo Quân cảm thấy vẻ mặt luôn tà khí của GiaLuật Ưng quả thực chính là thiên sứ. Nàng cũng không hiểu được như thếnào hội đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, bất quá, nàng cảm thấy đây là sựthật.
Ngạo Quân quay lại nhìn lần cuối nơi đã không còn có thể gọi là vùng địalinh được nữa, kiên quyết rời đi, đi về hướng ngược lại với quân doanhLong Hiên.
Hiện tại nàng không muốn hồi quân doanh, muốn đi đây đi đó một chút, nàng……Sợ, sợ nhìn thấy Cẩn Hiên, sợ đối mặt với Cẩn Hiên, sợ hai người gặp mặt sẽ không biết nói gì…… Tóm lại, một khi nghĩ đến Cẩn Hiên, đầu của nàng liền lập tức nhức nhối , bình tĩnh bình tĩnh, chờ nàng bình tâm lại sau cảm xúc xa lạ này rồi mới tái kiến Cẩn Hiên có lẽ sẽ tốt hơn.
“Cứu mạng a ~!……” Đột nhiên một thanh âm kêu cứu yếu ớt kiều mỵ truyền tới.
Theo hướng thanh âm đi tới, cách đó không xa có một thân bố y nữ tử tóc taihỗn độn, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, thấy Ngạo Quân đi tới, đôimắt to xinh đẹp lóe ra kinh hỉ, bàn tay trắng noãn đè lại vết thươngtrên chân, mắt nhìn chằm chằm người trước mắt.
Ngạo Quân nhìn chung quanh một chút, nơi này cách Ngàn Dặm Pha rất gần, mày lại nhíu lại, chậm rãi đi tới.
Thấy Ngạo Quân bước lại gần, nữ tử kia lập tức như bắt được phao cứu sinhnhanh chóng túm trụ y bào của Ngạo Quân, hơi thở mong manh nói:“Công tử, cứu mạng a!” Nói xong liền ngất đi .
Sau khi nàng ngã xuống, Ngạo Quân động tác nhanh nhẹn ôm lấy, đồng thờicũng thấy được vết thương trên chân, bên cạnh còn có một độc xà đã chết, nguyên lai là trúng độc .
Nhìn sắc mặt của nàng chậm rãi biến đen, tuy rằng nàng không biết nữ nhânnày là ai, nhưng nàng biết, nếu nàng bỏ đi, nữ tử này chắc chắn sẽ chết. Lập tức ôm lấy nàng cước bộ gấp gáp hướng về phía quân doanh. Nữ tử này thật đúng là rất nhẹ a! Hay là nữ tử ở nơi này đều nhẹ như vậy, khôngcó xương ? Chỉ là nàng không biết, vì nàng có nội công thâm hậu, sứcnặng bấy nhiêu đối với nàng mà nói chẳng là gì cả.
Vừa đến quân doanh, Ngạo Quân cũng không quản vẻ mặt kỳ lạ của người kháckhó hiểu nhìn mình, chỉ để ý hướng tới doanh trướng của mình.
Khi đến trước cửa trướng, một thanh âm mang theo nghi hoặc vang lên:“Ca, ai vậy?”
Quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt Oánh vẻ mặt khó hiểu, thẳng tắp nhìn nữ tửtrong lòng nàng. Ngạo Quân không dừng lại mà đi thẳng về phía trước,cũng không quay đầu lại nói:“Oánh nhi, nhanh đi thỉnh quân y lại đây.”
“Nhưng ca……” Nguyệt Oánh còn muốn nói, nhưng Ngạo Quân đã ôm nữ tử xa lạ kia vào trong doanh trướng .
Mạc Nguyệt Oánh vốn dậy rất sớm làm đồ ăn ngon muốn tới kêu Mạc Quân ca của nàng dậy ăn cơm , nhưng không nghĩ tới mới vừa đi đến cửa trướng, đãthấy Mạc Quân ca từ bên ngoài trở về, trên tay còn ôm một nữ tử, hơn nữa cũng không để ý tới nàng, liền đi vào doanh trướng. Nữ tử kia là ai a?Tại sao ca lại khẩn trương như vậy, hừ, mặc kệ nữ tử đó là ai đi chăngnữa, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi Mạc Quân ca củanàng.
Nhưng Mạc Quân ca kêu nàng đi tìm quân y, chẳng lẽ nữ tử kia bị thương? Tuyrằng nàng thực không muốn đi, nhưng nếu không đi, Mạc Quân ca nhất địnhhội trách nàng. Không có biện pháp, cắn răng , dặm chân một cái, vẫnquyết định đi tìm quân y lại đây.
“Quân y ngươi nhanh lên! Đã muộn, ca hội trách ta .” Nguyệt Oánh một bên kéotóc, chòm râu của một lão nhân đã tái nhợt, bước chân không ngừng tiếnvề phía trước, một bên thúc giục lão nhân kia đi mau. Nàng phải nhanhchóng trở về nga! Nàng không thể để Mạc Quân ca cùng nữ tử kia đơn độcđộc ở chung một phòng, cho dù nữ tử kia đã hôn mê cũng không được.
“Ôi, Mạc cô nương ngươi chậm một chút, cái chân này của ta xương cốt đã giàrồi đi không nhanh được như vậy.” Lão quân y lưng vác hòm thuốc, nghiêng ngả lảo đảo bị Nguyệt Oánh lôi kéo, hắn chỉ có thể ở phía sau khôngngừng nói người phía trước đi chậm một chút. Hắn già rồi, mấy năm gầnđây đã không còn khỏe mạnh nữa.
“Còn chậm, còn chậm a, ca ta sẽ không… , ôi……” Nguyệt Oánh quay đầu thúcgiục , còn kéo vãn nữa, ca nàng sẽ bị người khác đoạt đi. Nguyệt Oánhcòn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên đụng phải một bức ‘Tường’.
Kỳ quái quân doanh đâu có tường, không đợi nàng ngẩng đầu lên, bức ‘Tường’ kia đã mang theo thanh âm lo lắng nói;“ Ca ngươi sẽ gì? Quân có chuyệnsao?” Thanh âm này…… Nguyệt Oánh rất nhanh ngẩng đầu, quả nhiên……
Bức ‘Tường’ kia chính là Cẩn Hiên vốn nên dưỡng thương ở trong doanh trướng của mình, hiện tại hắn đã khá lên rất nhiều, nằm mãi ở trên giường cũng cảm thấy mệt mỏi, nên đi ra ngoài một chút, bất tri bất giác, lại đitới doanh trướng của Mạc Quân, sau chuyện tối hôm qua, hắn cũng khôngbiết nên đối mặt với y như thế nào, cho nên hắn tính đi về hướng ngượclại,tránh xa nơi này. Xa xa liền thấy Mạc Nguyệt Oánh lôi kéo quân y,thần sắc khẩn trương vùi đầu đi về phía trước, có chuyện gì sao? CẩnHiên cước bộ bước tới.
Không nghĩ rằng vừa đi đến trước mặt Mạc Nguyệt Oánh, chợt nghe một câu ‘Cònchậm nga, ca ta sẽ không ….’ những lời này làm cho đầu hắn trong nháymắt hoàn toàn trống rỗng, không, không có? Là có ý gì? Chẳng lẽ Quân xảy ra chuyện? Nhưng ở trong doanh thì có thể có chuyện gì? Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói của Quân trong tối hôm qua ‘Ngày mai ta sẽ ra thăm dò Thiên Nhật Pha’…… Ngày mai ta sẽ ra thăm dò Thiên Nhật Pha’ không, không có khả năng đó, hắn còn chưa thổ lộ tâm tình củamình, y như thế nào có thể xảy ra chuyện? Không, khi Cẩn Hiên tính đếnkhả năng này thì tâm hắn đã không ngừng đập liên hồi.
“Sẽ không .” Cẩn Hiên đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa đến Mạc Nguyệt Oánhvà quân y phải nhảy dựng lên, khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng,Cẩn vương gia bọn họ giống như gió lốc, biến mất ở ngay trước mắt bọnhọ. Hai người chỉ có thể há hốc miệng, trừng mắt, thật lâu mới hồi thầnlại.
Cuối cùng vẫn là Mạc Nguyệt Oánh hồi thần trước, lần này nàng nắm chặt chòmrâu thật dài của quân y, một bên đi về trước, một bên nói:“ Nếu ngươikhông nhanh lên, ta sẽ nhổ hết râu của ngươi.”
Quân y chỉ có thể khóc không ra nước mắt cước bộ nhanh hơn đi theo phía sau, hắn thật sự nhìn lầm tiểu cô nương này rồi, thấy nàng thanh thanh tú tú , còn tưởng rằng thực ôn nhu a! Không ngờ rằng lại là một ả dạ xoa.
Bên này, Cẩn Hiên giống như gió vọt vào doanh trướng Ngạo Quân, miệng còn lo lắng kêu lên:“Quân, Quân……”
Đột nhiên có bóng người vọt vào hại Ngạo Quân sợ tới mức nhảy dựng, sau khi thấy rõ người đến là Âu Dương Cẩn Hiên càng giảo tâm nàng loạn khôngthôi, có điểm mất tự nhiên đạm mạc nói:“Phát sinh chuyện gì ? Lo lắngnhư vậy!”
“Ngươi không sao chứ?” Thấy Ngạo Quân vẫn an ổn ngồi đó, Cẩn Hiên vẫn lo lắng hỏi, hắn sợ y bị nội thương.
“Ta có thể có chuyện gì?” Ngạo Quân nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi.” Cẩn Hiên có điểm nói năng lộn xộn. Thấy y như vậy, xem ra thật không có việc gì , tảng đá trong lòngrốt cục được thả xuống. Tâm buông lỏng, lại không biết nên như thế nàođối mặt với y.
Trong khi hai người còn lâm vào trầm mặc, Ngạo Quân lại tiếp tục công việcđang dang dở — thay nữ tử không biết tên kia lau đi mồ hôi lạnh.
“Nàng là ai?” Ngữ khí không vui. Lúc này Cẩn Hiên mới chú ý trên giường NgạoQuân còn có một vị cô nương mặt mày xanh xao, mà quân sư của hắn lạiđang ‘Ôn nhu’ vì nàng chà lau, hắn căn bản không nhìn thấy có giọt mồhôi nào nga.
“Nàng là……” Ngạo Quân còn chưa nói hết, một thanh âm đã truyền tới, đánh gãy lời của nàng.
“Ca, ta đã gọi quân y tới đây .” Vừa dứt lời, chỉ thấy Nguyệt Oánh đã đứngtrước mắt nàng trên trán chảy đầy mồ hôi, phía sau còn có lão quân y hôhấp không thông.
“Vương…… Vương gia.” Lão quân y vừa tiến vào trướng, đã thấy Vương gia cũng ởnày, cũng không quản hiện đại mình khí tức còn chưa thông, lập tức cungkính nói.
“Quân y, mau giúp vị cô nương này xem bệnh.” Ngạo Quân cũng không chờ CẩnHiên trả lời vị quân y kia, một phen kéo lão quân y còn chưa kịp thở,bắt hắn lập tức xem bệnh.
Ô ô…… Lão nhân như hắn tại sao lại đáng thương như vậy a! Hắn còn chưakịp thở a? Huynh muội này tại sao lại giống nhau đến thế ! Ta không xem, nhưng những ngôn ngữ hào hùng đó hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, vừa tiếpxúc với ánh mắt lạnh lùng của quân sư, hắn sao có thể không dám ngoanngoãn ngồi xuống bắt mạch, xem bệnh, ai, không có biện pháp, tuổi trẻbây giờ, một chút cũng không biết tôn lão yêu ấu, thật sự là thói đờingày sau a!
“Thật sự không cứu được sao? Nàng chẳng qua trúng độc xà thôi mà.” Thấy quân y lắc đầu, Ngạo Quân hơi hơi nhíu mày nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nữtử tuyệt mỹ trên giường. Đúng vậy, nàng kia thật sự rất đẹp, vừa nãygiúp nàng chà lau, mới phát hiện phía sau những sợi tóc hỗn độn là gương mặt rất xinh đẹp, nhếch môi của nàng động lòng người, người như vậy,đại khái là khiến cho nam nhân nào cũng phải động tâm đi! Nàng cứu không được sao?
“Không phải, nàng trúng độc không sâu, chỉ cần đem máu độc phóng xuất, là ổn.” Quân y vỗ về chòm râu, rung đùi đắc ý nói.
“Nếu cứu được, ngươi lắc đầu cái gì?” Sau khi nghe lão quân y nói xong,thanh âm lạnh tới cực điểm liền từ trong miệng của Ngạo Quân chậm rãidật ra, lão quân y sợ tới mức một trận run run.
“Ta lắc đầu…… Là…… Là vì……” Lão quân y thấy Ngạo Quân hé ra mặt lạnh lập tức sợ tới mức ngay cả nói cũng nói không ra .
“Được rồi, giúp nàng chữa bệnh đi!” Ngạo Quân không kiên nhẫn lạnh giọng ngắt lời nói. Thoạt nhìn lo lắng vô cùng, tựa như người nằm ở trên giường là người tối trọng yếu của nàng.
“Dạ, dạ……” Lão quân y mồ hôi lạnh đầm đìa từ trong hòm thuốc lấy ra công cụ, vì Ngạo Quân thấp giọng áp chế liền bắt tay vào bắt đầu giúp cô nươngkia lấy máu, a, nói sai rồi, là lấy máu độc.
“Chẳng qua chỉ là một người không quen biết, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”Thấy Ngạo Quân nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, lại lo lắng như vậy, MạcNguyệt Oánh cúi đầu ăn dấm chua, tay lại dùng sức xoa xoa góc áo, giốngnhư người nào đó thì phải.
Thanh âm của Mạc Nguyệt Oánh rất nhỏ, mà trái tim Ngạo Quân hiện tại toàn bộđã đặt trên người nữ tử kia, không chú ý tới nàng nói cái gì. Nhưng CẩnHiên vẫn nghe được rành mạch, trong lòng không khỏi càng thêm chua xót:Những lời này, hắn cũng muốn nói, chẳng qua hắn chỉ có thể nói ở tronglòng, bởi vì hắn không có tư cách đó. Mà Mạc Nguyệt Oánh, người sángsuốt vừa thấy đã biết nàng yêu ca ca trên danh nghĩa của nàng. Ha ha,đúng vậy ! Y là một nam tử, được nữ tử thích và thích nữ tử không phảilà chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa lúc mới gặp mặt, chẳng phải đãbiết y là người ‘Hoa tâm’ sao? Y thích là nữ tử, không phải nam tử nhưhắn a!
Thời gian một chén trà chậm rãi trôi qua , quân y thế này mới thở phào mộthơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, nuốt một miệng không khí, nơm nớp lo sợnói với Ngạo Quân;“Quân…… Quân sư, tốt rồi, máu độc của vị cô nương nàyđã hoàn toàn phóng xuất , chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn.”
“Ân.” Ngạo Quân chỉ nhẹ gật đầu, liền ngồi ở trên giường giúp vị cô nương kia chùi đi mồ hôi, mặt của nàng đã dần dần chuyển sang hồng nhuận, thoạtnhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người .
“Ta ra ngoài khai phương thuốc trước .” Lão quân y nói rất nhanh, không đợi Ngạo Quân nói chuyện, lòng bàn chân liền xoay đi.
Tuy nhiên hắn chưa kịp động đậy, thanh âm lạnh lùng đã vang lên :“Khi nào thì tỉnh?”
“A?” Đột nhiên bị hỏi một câu ngắn gọn như vậy, làm cho lão nhân như hắnnhất thời phản ứng không kịp, nhận được một ánh mắt hàn băng, lão quân y mới giật mình một cái hiểu ra:“Độc đã được thanh lọc, không quá nửakhắc sẽ tỉnh.”
Đợi một hồi cũng không thấy quân sư nói thêm gì nữa, nghĩ hẳn không cònchuyện của hắn, có thể đi rồi? Lập tức xoay người, nhấc chân……
Chân trái vừa nâng còn chưa kịp buông, sau lưng lại vang lên một thanh âmlạnh như băng:“Cần chú ý cái gì?” Còn ngắn gọn như vậy, làm cho ngườikhác không hiểu được ý nghĩa.
Bất quá lão quân y lại phản ứng rất nhanh, xoay nhanh người lại nói:“Vị cônương này tuy rằng không có việc gì, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu,không nên tùy ý lộn xộn, còn phải kiêng ăn gừng cay, còn có……” Người già thường hay dài dòng, lão quân y nói một hơi không dứt, khiến cho người ở đây đầu đầy hắc tuyến.
“Còn có sao?” Thanh âm âm trầm lạnh lùng giống như đến từ Địa ngục từ trong miệng Ngạo Quân dật ra.
“Còn có mấy điểm……” Nhắc tới người chuyên nghiệp như hắn, lúc này lão quân y lại tái phát bệnh nghề nghiệp nói mãi không thôi, phản ứng trở nên trìđộn siêu cấp, ngay cả thanh âm Ngạo Quân lãnh dưới hơn 0 độ cũng khôngnhận ra.
Người ở đây trừ bỏ vị cô nương đang hôn mê kia ra, mỗi người mặt càng ngàycàng đen , hắn thật sự là so với Đường Tăng còn muốn Đường Tăng hơn .
Ngay tại thời điểm Ngạo Quân sắp nhịn không được muốn phát tác, lão quân yphi thường đúng lúc rốt cục đã nói xong , cuối cùng còn tổng kết mộtcái:“Cũng chỉ là mấy điểm đơn giản.”
Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện, mỗi người đều là vẻ mặt ẩn nhẫn, hai bên ánhmắt phẫn nộ nhìn đến hắn mồ hôi lạnh đầm đìa, tối khủng bố là tầm mắtlạnh như băng có thể đông chết người. Lập tức liền hiểu được mình lạitái phát bệnh nghề nghiệp , mẹ của ta ơi! Xem ra con rất nhanh sẽ tớitìm ngươi .
Ngay khi lão quân y sắp ngất, một âm thanh giống như phật sống đưa hắn từ Quỷ Môn quan tha trở về.
“Lui ra đi!” Cẩn Hiên thanh âm suy yếu bình tĩnh nói.
Lão quân y vừa nghe đã cảm động đến rơi nước mắt liền vâng vâng dạ dạ, đãnghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này, nhưng nhìn thấy Cẩn Hiên sắc mặt táinhợt, vẫn thực lo lắng nói một câu:“Bệnh của Vương Gia vừa mới khỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Nói xong tựa như phía sau có quỷ đuổi theohắn, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, nhìn bộ dáng bước đi như baycủa hắn, một chút cũng nhìn không ra lão nhân đầu bạc đã qua tuổi hoagiáp.
Mạc Nguyệt Oánh lại buồn bực , vừa này còn phải kéo, phải hối thúc , bộdáng chậm chạp như rùa, hiện tại lại ngược lại hoàn toàn, chạy trốnnhanh như vậy, thật đúng là đang đùa giỡn với nàng mà.
Nghe được lời căn dặn của quân y, Ngạo Quân rốt cục ngẩng đầu lên nhìn CẩnHiên liếc mắt một cái, rất lo lắng: Đúng vậy! Tối hôm qua hắn nóng nhưvậy, suy yếu như vậy, tại sao không hảo hảo nghỉ ngơi, còn chạy loạn làm chi? Hắn không biết có người sẽ lo lắng sao?
Nhưng Ngạo Quân che dấu tâm trạng lo lắng rất tốt, nhìn về phía Cẩn Hiêntrong mắt không hề có cảm xúc phập phồng, thản nhiên vô ba, làm chongười ta một chút cũng nhìn không ra ý nghĩ trong lòng nàng. Hơn nữa rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía nữ tử trên giường, trong con mắt trong suốt nhiễm một thần sắc phức tạp.
Động tác của Ngạo Quân đều bị Cẩn Hiên nhất ngũ nhất thập toàn bộ đặt ởtrong mắt, mặt vốn dĩ tái nhợt bây giờ càng thêm không có huyết sắc, tâm cũng trở nên đau nhức: Trong mắt của y không hề có hắn sao? Y không hềlo lắng cho hắn sao? Là vì nữ tử đột nhiên xuất hiện này? Hay là bởi vìtại hắn?
Doanh trướng lại lâm vào trầm mặc, Mạc Nguyệt Oánh một hồi nhìn Vương gia,một hồi nhìn Mạc Quân ca của nàng, cảm thấy bọn họ có chút là lạ , nhưng lạ như thế nào thì không nói được. Lại nhìn ‘Hồ ly tinh’ đang nằm trêngiường ca nàng cắn chặt răng: Nàng dựa vào cái gì mà nằm ở nơi đó, chodù trúng độc thì đã sao? Hừ, Mạc Quân ca còn vì nàng ngay cả cơm cũngchưa ăn, a! Đúng rồi, Mạc Quân ca còn chưa ăn cơm!
“Ca, ngươi còn chưa ăn cơm! Hiện tại đồ ăn đã lạnh , ta đi hâm nóng lại, rất nhanh là có thể ăn.” Nói xong, đứng dậy định đi ra ngoài .
Nhưng chưa kịp ra khỏi doanh trướng, đã bị Ngạo Quân gọi lại, Nguyệt Oánhthập phần vui vẻ xoay người hỏi có chuyện gì, nàng biết tâm của ca vẫn ở trên người nàng , tuy nhiên lời nói kế tiếp của Ngạo Quân, lại làm chomộng đẹp của nàng vụt tan biến .
“Thuận tiện cũng giúp vị cô nương này chuẩn bị đồ ăn, nhớ kỹ không cho gừng.”Ngạo Quân nhẹ nhàng nói, giống như sợ sảo đến người nào đó đang ngủ say.
“Biết rồi!” Mạc Nguyệt Oánh tức giận đến hét lớn một tiếng, quay đầu bỏ chạyra ngoài, nháy mắt xoay người, nước mắt vẫn không được nhịn chảy xuống:Ca như thế nào có thể đối với nàng như vậy? Tại sao ca lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy? Ô ô…… Ngươi không phải sợ sảo đến nàng sao? Ta cốtình muốn lớn tiếng nói chuyện, ô ô…… Chán ghét Mạc Quân ca, chán ghét,chán ghét……
“Nàng làm sao vậy?” Nhìn bóng dáng Nguyệt Oánh chạy đi, Ngạo Quân nghi hoặc giống như tự hỏi, lại giống như đang hỏi Cẩn Hiên.
Cẩn Hiên không nói gì, chỉ lắc lắc đầu: Ai, y quả nhiên là nam tử ‘Hoa tâmvô tình’ a! Lại nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn yên lặngđi ra ngoài.
Thấy Cẩn Hiên đi ra ngoài, Ngạo Quân xúc động muốn gọi hắn lại, nhưng lờichưa ra khỏi miệng liền dừng lại, sau khi gọi hắn lại thì phải làm thếnào đây? Huống chi nơi này còn có việc đang chờ nàng giải quyết!
Nàng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp kia, khóe miệngchậm rãi giơ lên cười lạnh: Cũng đã đến lúc phải tỉnh rồi!
Giống nhau đáp ứng suy nghĩ của nàng, người trên giường lông mi thật dài giật giật, ánh mắt cũng chậm chậm mở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.