Ngày hôm ấy Sầm Dạ Lan vẫn đang trong trận chiến lớn về kinh, người của hoàng đế cách cổng kinh đô mười dặm đích thân đến đón y, Sầm Dạ Lan ngồi trên lưng ngựa, đoàn tướng sĩ mặc áo giáp hùng dũng đi theo phía sau, hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm trang.
Lính trại gác thành mở cổng, dân chúng đứng đầy hai bên đường, ai ai cũng tò mò ngóng trông rất náo nhiệt.
Đoàn đội quân biên giới của Sầm Dạ Lan quanh năm ở trên chiến trường, được mài giũa trong những cuộc đánh tàn bạo đẫm máu, tựa như một lưỡi sắc bén kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người nhìn phải sợ.
Mọi người lúc đầu còn xì xào bàn tán, nhưng dưới tiếng bước chân khí thế của quân đoàn Bắc Cảnh, dần dần trở nên yên tĩnh.
Sầm Dạ Lan đã lâu không trở lại kinh đô, y nhìn khung cảnh Yến đô khỏi lửa nhân gian ngay trước mắt, không khí ở đây có vẻ dịu và thoảng hơn, không lạnh lẽo giống như Bắc Cảnh. Không khác mấy so với lần trước y đến đây, tự như trong cung, dù cho vị trí hoàng đế thay đổi hay anh em tranh đấu với nhau, thì niềm vui bản thân và vinh nhục nhỏ bé rất không đáng kể. Mặc kệ là có bao nhiêu người, vì để có thể bò lên cái vị trí trên cao kia, phải thận trọng từng bước và bày mưu tính kế bằng mọi cách.
Sầm Dạ Lan không khỏi nghĩ đến Nguyên Trưng, y ngẩn người, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Về đến kinh đô rồi, sớm muộn gì y và Nguyên Trưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558957/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.