Một tháng sau, Yến đô.
"Mạnh cô nương, A Trưng đỡ hơn chưa?"
Yến đô tháng tư tràn ngập mùa xuân, thời tiết tốt, hoa lá cây cối trong viện sinh trưởng tốt tươi, là một cảnh phồn hoa.
Đây là phủ ngoài cung của Nguyên Trưng, vốn hắn chưa được phong vương thì không thể rời cung dựng phủ, nhưng nhưng khi tam ca Nguyên Hành phong vương lập phủ, Nguyên Trưng cũng phá lên đòi có phủ ngoài cung, hoàng đế chiều hắn, đã cho sửa chữa lại dinh phủ lúc ông còn chưa lên ngôi, ban cho Nguyên Trưng.
Phủ đệ được xâu dựng tinh xảo, hoa lá và cây cảnh sum suê, có suối có núi giả, hiếm có dinh phủ nào đẹp và tráng lệ như vậy ở Yến đô.
Nguyên Hành đứng từ xa nhìn thiếu niên nằm trong đình, tay chống cằm nhìn đàn cá bơi lội trong nước, hai cung nữ bên cạnh cẩn thận đứng sang một bên chờ.
Mạnh Hoài Tuyết hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ váy màu đỏ, nét anh khí nổi rõ giữa hai hàng lông mày: "Bẩm bệ hạ, thái y nói vết thương ngoài của A Trưng đã không còn gì đáng lo, chỉ là ——" cô dừng lại, khẽ thở dài: "Vẫn như cũ. Hai ngày trước còn tự mình ra tay bắt cá, đâm đầu xuống hồ, đến bơi cũng quên mất, chỉ biết vùng vẫy lung tung cũng không biết hô lên, nếu không phải có người đi ngang qua, sợ rằng đã chết chìm trong nước."
Nguyên Hành nhíu mày: "Tại sau người trong phủ này lại đi làm việc khác? Mà không ở bên cạnh chủ nhân hầu hạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558956/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.