Sầm Dạ Lan nói một cách lạnh lùng và nghiêm túc, không có chỗ cho lời giải thích, vẻ mặt Nguyên Trưng sượng cứng, mọi hy vọng của hắn đều trở nên vô ích, có chút xấu hổ. Hắn vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng vẫn cố kìm nén, gượng cười nói: "Đâu phải ta không cho ngươi làm tướng quân nữa đâu." hắn nửa thật nửa giả mà giận dỗi: "Chỉ là lời mời ngươi ở lại một thời gian thôi mà, có gì phải lo lắng chứ."
Sầm Dạ Lan trầm tĩnh nhìn Nguyên Trưng. Trái tim hắn như trùng xuống, cảm thấy dáng vẻ kia của Sầm Dạ Lan giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, như thể mấy ngày qua chỉ có mình hắn tự đa tình, nụ cười trên môi không duy trì nổi nữa.
Sầm Dạ Lan nói: "Đừng phí công làm gì, sau khi ngươi quay về kinh, ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau."
Nguyên Trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nói: "Cái gì gọi là không bao giờ gặp lại?"
Sầm Dạ Lan bình tĩnh: "Điện hạ không hiểu sao?"
"Cầu về cầu, đường về đường, không bao giờ gặp lại."
Nghe những lời này, Nguyên Trưng cảm thấy lòng đau quặn thắt, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi có biết mình đang nói gì hay không?"
Sầm Dạ Lan nói: "Không biết mình đang nói gì chính là ngươi, Nguyên Trưng." Y đưa mắt đi nhìn chỗ khác, nhìn vùng hoang vu vô tận bên ngoài thành Hãn Châu, tay đặt trên tường thành, mặt tường thô ráp lạnh buốt, vết máu bị nhuốm đen theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558949/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.