Trong cơn bàng hoàng, Sầm Dạ Lan nhớ lại ngày cha nuôi của mình ra đi.
Sầm Hi đã giao lại Tĩnh Bắc lệnh cho y. Sầm Dạ Lan lúng túng nhìn Sầm Hi,y quỳ trước giường bệnh, nói: "Cha nuôi, cái này nên giao lại cho đại ca, con không thể ——"
Sầm Hi nói: "A Lan, là cha nuôi có suy nghĩ ích kỷ."
Giọng nói của Sầm Hi khàn khàn, ông ho cả đêm, lời nói ra còn mang theo mùi máu tanh, nhưng vẻ mặt của ông rất bình tĩnh, ông nói: "Diệc Nhi là huyết mạch duy nhất đời này của đại ca, ta muốn bảo vệ nó, cho nên chỉ có thể giao lại Bắc Cảnh cho con."
Sầm Hi nói rằng, đây là sự ích kỷ của cha nuôi, A Lan.
Hai mắt Sầm Dạ Lan đỏ hoe, y lắc đầu nguầy nguậy.
Trên mặt Sầm Hi hiện lên một nụ cười, ông vươn tay xoa xoa đầu tóc Sầm Dạ Lan, nói: "Diệc Nhi từ nhỏ đã nặng tình nghĩa, con là đệ đệ, cũng nên quan tâm nó nhiều hơn."
Sầm Hi hạ giọng, nắm chặt tay Sầm Dạ Lan, thở hổn hển, Sầm gia gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên giới, quyết hi sinh bản thân mình để bảo vệ đất nước, từ nay về sau, Bắc Cảnh sẽ giao cho con, rất nhiều khó khăn gian khổ, A Lan, mong rằng con sẽ không trách lão cha nuôi này.
Tay Sầm Hi rất lạnh, gầy trơ xương nhưng rất có lực, Sầm Dạ Lan nắm chặt lấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau xót, muốn nói nhưng chỉ có thể nghẹn ngào hai chữ "cha nuôi".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558934/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.