Đội quân xuất phát, hành quân nhanh chóng.
Nguyên Trưng đi theo hàng ngũ, bắt được một trung tướng, hỏi về lý do đột ngột xuất quân.
Người Hồ chiếm thành Lũng Sa Bảo, đánh thẳng đến Bắc Thương Quan. Bắc Thương Quan cũng là một cửa ải quan trọng của biẻn giới phía bắc, Bắc Thương Quan báo nguy, đêm qua đã phát hoả hiệu cầu cứu.
Nguyên Trưng nói: "Vậy thì Sầm Dạ Lan cũng không phải đích thân đi, nếu đám người Hồ đó thừa cơ tấn công Hãn Châu —— "
Phó tướng nói: "Điện hạ có điều không biết, một khi Bắc Thương Quan thất thủ, thãnh Hãn Châu sẽ rơi vào thế bị cô lập, cho nên để mất Bắc Thương Quan." Hắn do dự, nói tiếp, "Hơn nữa, người trấn thủ Bắc Thương Quan là Sầm Diệc tướng quân."
Nguyên Trưng nhướn mày: "Sầm Diệc?"
Phó tướng lại không chịu nói nữa, giơ tay hành lễ nói câu thuộc hạ xin cáo lui rồi thúc ngựa đi.
Nguyên Trưng nắm dây cương, hỏi Phương Tĩnh, "Họ Sầm, người của Sầm gia?"
Phương Tĩnh nói: "Chỉ có duy nhất một nhà họ Sầm toàn làm tướng ở biên cảnh phía bắc thôi, hẳn là con trai của anh trai Sầm Hi tướng quân, tính theo bối phận tuổi tác, có thể được coi là anh trai của Sầm Dạ Lan."
Trong lòng Nguyên Trưng hiểu rõ điều đó, nhếch mép cười nói: "Bảo sao vội vàng dẫn quân cứu viện, chắc hẳn là vì việc tư của Sầm Dạ Lan?"
Phương Tĩnh ngập ngừng nói: "Dòng dõi Sầm gia ít ỏi, mấy năm nay chỉ còn lại Sầm Diệc, hắn không thể chết được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558916/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.