Y quán của Tô Trần Chiêu không phải là nơi y thường ở, cuối cùng Sầm Dạ Lan cũng trở về phủ của mình. Quân doanh bận rộn, càng gần quận Hãn Châu càng được canh gác nghiêm ngặt hơn, bởi vì thỉnh thoảng, đám người ngoại tộc sẽ đến đây quấy phá, cướp bóc.
Trong khi Sầm Dạ lan đang bộn rộn với đống việc, y đã cố gắng tránh mặt Nguyên Trưng hết mực có thể, người nọ là hoàng tử, còn biết được bí mật của y, cho nên y chẳng thể làm gì hắn. Nếu đổi lại là mang thân phận khác, chỉ sợ thân xác của Nguyên Trưng đã thối rữa nằm giữa hoang mạc Bắc Cảnh.
Nhưng Nguyên Trưng lại là dòng dõi hoàng tộc, các đời Sầm gia luôn trung thành với Đại Yến, trung thành với hoàng thất, Sầm Dạ Lan không thể để cho thanh danh mấy trăm năm của Sầm gia bị hủy hoại trong tay mình.
Cố tình Nguyên Trưng lại quen thói làm càn, Sầm Dạ Lan càng kiêng dè, thì hắn càng được voi đòi tiên.
Tường thành cao mấy trượng*, trùng điệp nhấp nhô, vừa lúc mưa đông tạnh, bầu trời bao phủ một tầng sương trắng đen kịt, u ám.
*1 trượng = 4 mét
Sầm Dạ Lan bóp chặt cổ tay Nguyên Trưng, kẻ này cứ như một con chó điên đè lên người y, gặm cắn môi y, nói là hôn môi những cũng chẳng phải hôn, thay vào đó, nó giống như một cuộc chiến áp bức giữa những con thú hoang, đầy sự xâm lược. Phía sau lưng Sầm Dạ Lan là lỗ châu mai lạnh lẽo, gần như là bóp chặt lấy cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558910/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.