Nguyên Trưng bước vào phòng, Sầm Dạ Lan vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, bất động, thái độ xua đuổi. Nguyên Trưng không để ý lắm, đưa mắt lướt qua y vài vòng, nhìn một lúc lâu, Sầm Dạ Lan nhíu chặt lông mày, mím môi, hờ hững nói: "Có việc mau nói."
Nguyên Trưng cười cười, nói: "Nghe nói Sầm Tướng Quân bị bệnh, cho nên ta tới thăm chút."
Sầm Dạ Lan đáp lại một cách vô cảm: "Thăm xong rồi, điện hạ có thể đi."
"Gấp cái gì." Nguyên Trưng cà lơ phất phơ, giọng điệu ngả ngớn, chậm rãi nói: "Sầm Tướng Quân bị bệnh, ta nên chăm sóc tốt cho ngươi mới phải."
Vẻ mặt của Sầm Dạ Lan ngày càng trở nên khó coi. Đêm đó y đá cửa bỏ đi, vừa bước ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua, cả người lạnh toát, chưa bên dưới thân còn có thứ đó đang chảy ra.
Nguyên Trưng chơi đùa quá ác, đâm sâu vào, Sầm Dạ Lan vừa cử động thì thứ bên trong lập tức chảy ra, ướt át, nhớp nháp và bẩn thỉu. Y căm hận đến đỏ bừng hai mắt, tìm quán trọ, ngồi trong thùng nước tắm nhắm chặt mắt lấy chất bẩn bên trong ra.
Sầm Dạ Lan luôn giữ kín như bưng chuyện mình có bộ phận của phụ nữ, cũng chẳng muốn chạm vào, giờ đây lại đút ngón tay vào, móc tinh dịch của kẻ khác ra khỏi cơ thể mình.
Nơi đó sưng đỏ, mơ hồ còn có cảm giác dương v*t nóng bỏng như thiêu đốt của thiếu niên ra vào một cách bừa bãi, đau đớn tê dại như thể vách thịt bên trong đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558909/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.