Đêm bỗng nhiên mưa như trút nước.
Trong sân Phòng lâm nghiệp đèn sang trưng, lúc này đoàn xe đã trong tư thế sẵn sàng, Mông Hổ nghiêm giọng chỉ huy mọi người lên xe!
Y mặc một chiếc áo mưa màu đen toàn thân ướt sũng, chạy vội vào trụ sở, đón đầu liền hỏi:
Phó phòng Trần! Phó phòng đâu rồi?
Vương Sam đã chờ sẵn ở đại sảnh, cô ấy vừa nhìn thấy Mông Hổ liền chỉ tay về phía cuối hành lang tối om nhìn không rõ bóng người nhưng có thể nhìn thấy tàn thuốc lá lập lòe.
Mạnh Hổ bước nhẹ về phía hành lang, khi đến chỗ tàn thuốc lập lòe, nhờ có ánh đèn bên ngoài hắn mới nhìn thấy Trần Kinh đang tựa người bên cửa sổ nhắm mắt tĩnh tâm.
Y định lên tiếng nhưng lại thôi, y chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi ấy, bỗng trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Ở cái tuổi của Trần Kinh, Mông Hổ vẫn trong bộ đội, y còn nhớ suy nghĩ của y lúc bấy giờ rất đơn giản như một trang giấy trắng vậy, thủ trưởng hô một tiếng thì người đầu tiên xông lên không ai khác ngoài y. Bây giờ nhìn đến Trần Kinh, đang phải đối mặt với khó khăn đồng thời chịu áp lức lớn, đầu óc có biết bao nhiêu việc phải suy nghĩ?
Biết bao nhiếu vấn đề, bao nhiêu là khó khăn đều đè nên vai con người trẻ tuổi ấy, đúng là nhiệm vụ quá nặng nề.
Trần Kinh mở mắt hút một hơi thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, ánh đỏ cả khuôn mặt hắn.
Phó phòng Trần, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346634/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.