Trần Kinh và Cao Vệ lúc này nói chuyện phiếm, hai người tán gẫu thoải mái mãi đến hơn hai giờ sáng.
Đúng lúc ngoài trời có mưa, nhưng trong phòng lại ấm áp, buổi tối ở huyện thành nhỏ huyện Quốc Kiều yên bình, mỗi người rót một ly trà thơm, Trần Kinh lại mua hai bao thuốc, hút thuốc uống trà, hai người tán gẫu với nhau.
Không tán gẫu không biết, vừa tán gẫu trong lòng Trần Kinh đã rất chấn động.
Sự hiểu biết của Cao Vệ tương đối uyên bác, bất kể là kiến thức kinh tế hay là bãn lĩnh về chính trị, đều khiến cho Trần Kinh vô cùng ngưỡng mộ.
Càng làm cho Trần Kinh toát mồ hôi chính là, hai người nói đến phương diện văn hoá thậm chí còn nói đến văn học, Cao Vệ đối với các tác phẩm kinh điển nổi tiếng lại có thể hạ bút thành văn, nhất là các tác phẩm kinh điển cổ xưa, các tác phẩm trứ danh của Nho gia Đạo gia và Pháp gia, văn xuôi Đường Tống Bát đại gia, danh ngôn kinh điển, thơ Đường Tống, cho đến các sáng tác kinh điển của Hugo, Gorky, Thagore, Cao Vệ không ngờ cũng thông thuộc như lòng bàn tay.
Tư duy của Cao Vệ rất nhanh lẹ, phản ứng rất nhanh chóng, có đôi khi hai người đang nói chuyện, Trần Kinh vừa há miệng ra nói vài chữ, là anh ta có thể hiểu được ý tứ của Trần Kinh.
Liên kết như vậy sẽ có hiệu quả cao, chính câu nói kia, cuộc trao đổi giữa hai người thông minh đều có hiệu quả cao.
Mà hai người nói nhiều nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345805/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.