"Ý em là, em sẽ đi nước ngoài?"
"Đúng vậy ạ"
Hàn Ninh đóng hộp nhẫn lại, bỏ vào túi áo. Nhìn người trẻ tuổi trước mặt cô hỏi: "Đi bao lâu?"
"Vài năm, em em cũng không chắc lắm. Nếu tốt nghiệp xong lại tính sau."
Kỷ Hạ Giang cũng không biết chắc.
"Vài năm? Vài năm là bao lâu Kỷ Hạ Giang? 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 5 năm, 10 năm?"
"Không phải, nghe em nói này làm sao lại 5-10 năm được..."
"Làm sao không? Em vốn dĩ đâu cần để ý đến cảm nhận của chị đâu. Em muốn đi nước ngoài em chưa từng nói với chị, em nộp học bổng em cũng chưa từng nói với chị, thậm chí em đỗ rồi em cũng do dự không nói, nếu hôm nay chị không tìm em em định đợi đến khi em bay rồi mới nói đúng không?"
Hàn Ninh lớn tiếng hỏi.
"Không có, chị...."
"Có hay không tự em biết. Kỷ Hạ Giang em có biết chị là bạn gái của em không?
Em làm gì, em muốn gì dự định gì em cũng luôn luôn giấu kín chị, em thà nói cho cả thế giới này biết trừ chị ra.
Hôm nay chị có khác gì một kẻ làm trò hề mua vui tại đây không?"
Hàn Ninh mất bình tĩnh nói, nhẫn của cô, chuyến bay của cô, mọi thứ cô chuẩn bị hoá ra chỉ như 1 vở diễn, hạ màn rồi đó à?
"Em chưa bao giờ nói với chị bất cứ điều gì em nghĩ về tương lai, có phải vì tương lai em dự tính không có chị đúng không? Chị có thể giúp đỡ em nhưng em thà rằng cầu người ngoài, em thà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ruou-trong-ngo/464967/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.