Hàn Ninh nhớ từ lúc cô gặp lại Kỷ Hạ Giang đến giờ, chưa bao giờ thấy người này mặc áo gì để lộ 2 cánh tay - dù trước đây Kỷ Hạ Giang rất thường mặc áo thun tay ngắn, áo dây, váy 2 dây,......còn cả lần bị đổ mì trước đây vẫn cố chấp không chịu thay áo hoodie ra.
"Cái này là ngày đó gây nên đúng không?" Hàn Ninh sờ lên vết sẹo, cô là hỏi nhưng cũng sớm biết câu trả lời.
Vết sẹo của Kỷ Hạ Giang là do cô làm.
"Cái này cũng lâu rồi, thật sự không đau mà da em thuộc loại dễ để lại sẹo lắm. Nhìn vết này hơi dài vậy thôi chứ vết thương không có sâu".
Hàn Ninh nhìn người đang luyên thuyên giải thích lại nhìn vết sẹo nổi bật trên cánh tay trắng gầy của người kia, như thế này mà dám bảo vết thương không sâu, không đau.
Trước đây khi cô nhìn thấy những vết sẹo sau lưng do bị bạo lực lúc tuổi thơ của em ấy, cô xót xa.
Ngày trước mỗi lần Kỷ Hạ Giang đi làm thêm ở nhà hàng chẳng may bị bỏng bị trầy, không bao giờ kể cô nghe cho đến khi cô tự phát hiện ra thì lại cười nói làm đầu bếp như thế là bình thường không đau gì hết. Đúng! Kỷ Hạ Giang có thể nói không đau, nhưng Hàn Ninh đau.
Hàn Ninh tự hứa với chính mình sẽ bảo vệ, dành nhiều thật nhiều dịu dàng bù đắp cho người này, không để em ấy lại có thêm một vết sẹo hay thiệt thòi nào hết.
Nhưng.....Hàn Ninh biết chính mình thất hứa rồi, thất hứa từ rất lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ruou-trong-ngo/464966/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.