Suy yếu của Kim thiềm cổ đến quá nhanh, chỉ qua mấy ngày, Đoạn Niết liền ngay cả đường cũng đi không được nữa rồi. 
Đằng Lĩnh hạ xuống càng nhiều tuyết, trời đất bao phủ trong tấm áo bạc. 
Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn cùng các chư hầu nói chuyện trên trời dưới đất, trên yến tiệc cạn chén nâng cốc, đảo mắt một cái hắn chỉ còn có thể nằm yên trên giường, ngay cả nói một câu đều là dùng hết sức. 
Các chư hầu lần lượt ghé qua thăm hắn, mấy người có giao tình, ví dụ như Tề Phương Sóc, Ngôi Linh Quân, cơ bản mỗi ngày đều tới. 
Bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, đại nạn của Đoạn Niết đã tới, mỗi một lần gặp mặt đều có thể là lần cuối cùng. 
Ngày hôm đó, hắn ngồi dậy nói tinh thần của mình tốt hơn nhiều, muốn đi đến hoa viên ngắm tuyết. 
Ta sững sờ nhìn hắn, đột nhiên bi thương tràn đầy cõi lòng, ta biết hắn đây là hồi quang phản chiếu. 
Tự mình mặc đồ cho hắn, ta cẩn thận đỡ hắn đi ra sân, ngồi xuống trong đình, mặc hắn ngắm từng bông tuyết không ngừng bay lượn nơi chân trời cùng hàn mai* đang độ xinh đẹp ở đằng xa. 
(* 寒梅:Hàn mai: mai nở trong mùa đông.) 
Có đôi khi bị gió tuyết thổi bay vào đình, hắn đưa tay ra đón. 
Ta sợ hắn bị đông lạnh, giúp hắn cài chặt áo choàng, nói: “Mau thu tay lại, rất lạnh a!” 
Đoạn Niết nói: “Ta không cảm thấy.” 
Ta biết hắn thật sự không cảm thấy lạnh. 
Mấp máy môi, vành mắt ta nóng lên, nén dòng lệ làm mờ ánh mắt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353849/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.