"Cho nên ngày hôm qua vì sao Lý Hàn Sơn lại bỏ đi a?"
"Khả năng là no rồi."
"Nhưng hắn hình như mới chỉ ăn một chút a, còn có, hắn còn chưa trả lời chúng ta a?"
"Nhưng chúng ta đã làm được."
"Vậy ra là hắn đã cam chịu?"
Siêu thị bên vườn trường, Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành đang nói chuyện giữa trưa ngày hôm qua vì sao Lý Hàn Sơn lại không từ mà bỏ đi.
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, không ra được đáp án, răng nhỏ cắn kem, đem cây que vứt qua một bên.
Cố Chi Hành: "Đi thôi, buổi chiều còn có tiết."
Chu Như Diệu cũng nhanh chóng ăn xong, hai người vừa nói chuyện vừa đi về khu dạy học.
Chu Như Diệu đột nhiên nói: "Tôi vừa mới suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy sự tình ngày hôm qua thực trùng hợp, có chút quen mắt. Cậu hiểu ý của tôi."
Cố Chi Hành tất nhiên hiểu, cô trầm mắc vài giây, "Cậu lật lại sổ đi."
Chu Như Diệu nghe vậy, lập tức lấy quển sổ bỏ túi ra, bắt đầu lật trang. Không lâu sau, hắn rốt cuộc tìm được nội dung mình tìm, miệng giật giật muốn nói chuyện, lại đột nhiên bị nhéo.
Hắn ngẩng đầu, thấy Cố Chi Hành nhéo lấy miệng hắn. Theo sau, Cố Chi Hành mắt đen đạm bạc nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: "Đừng lại bắt tôi đỡ tường hôn."
Chu Như Diệu chu môi "Ngô Ngô" vài tiếng, xem như đáp ứng.
Cố Chi Hành buông lỏng tay ra.
"Đừng tự luyến như vậy, cũng không phải thời thời khắc khắc bắt cậu hôn nhân gia." Chu Như Diệu nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quan-xuyen-thu-cuu-cuu-nam-chu/909632/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.