Chương trước
Chương sau
Lianna rối bời, mọi người lại có mặt đông đủ ở đây làm gì thế?
“Tôi.. tôi không tìm thấy lọ thủy tinh, chỉ muốn hỏi cô ấy xem có biết hay không?”
Cô ấy ở đây chính là Quách Tố Như! Cô nàng mặt mày đang đỏ bừng bừng phía sau. Như nắm được dây cứu mạng, cô nàng chạy ra khỏi phòng rồi lôi Lianna chạy đi

Đến gần chiều tối lúc quay lại, Dịch Thiên đứng chặn ngay trước cửa phòng quân y

Khuôn mặt có vài phần nghiêm túc lại có nét thẹn thùng
“Tôi, muốn, câu, trả, lời, của, em”
Mỗi câu mỗi chữ đều mang hàm ý, Quách Tố Như cũng đã suy nghĩ cả buổi chiều, thật ra. Tình yêu đối với cô là một trải nghiệm lạ lẫm. Nhưng cô cũng thật sự muốn được cảm nhận một lần
Không còn thẹn thùng, ngại ngùng. Thay vào đó là khuôn mặt suy tư vô cùng
“Được”
Dịch Thiên tim đập thình thịch, vui mừng đến mức không thốt ra lời. Vội vàng ôm chặt lấy người trước mặt

Thì ra đây chính là cảm giác được ôm người mình thích vào lòng. Cũng không tệ chút nào

Sáng ngày hôm sau, vẫn như thường lệ đều tập luyện vào buổi sáng. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu vào kế hoạch
Trong phòng họp, mọi người đều chăm chú lắng nghe như sợ bỏ sót điều gì đó

Lúc ra khỏi, tất cả đều có tinh thần mệt mỏi. Nhưng tính cách quân đội đều quản nghiêm vì thế nên ngoài mặt không có vẻ gì gọi là mệt
Vương Thần Kiêu khuôn mặt lạnh lùng, ung dung bước đi. Vừa ra khỏi đó ba bước, đã nhíu mày khó chịu

“Thần Kiêu! Anh có mệt không?”
Trương Mẫn Mẫn khuôn mặt ngây thơ, tay cầm một ly nước đưa lên ngang cằm Vương Thần Kiêu
“Cô không có việc gì làm?”
Bị chất vấn, Trương Mẫn Mẫn không những không biết hối cãi mà còn lấn tới
“Em đã làm xong việc, vừa xong là chạy tới gặp anh đấy!”Giọng nói nhõng nhẽo khiến người nghe phải cảm thán

Triệu Minh Vy đứng yên nhìn phản ứng tiếp theo của Vương Thần Kiêu. Để xem đứng trước cửa ải của mĩ nhân. Người này sẽ xử lí ra sao

“Ở đây không được để người ngoài tới! Đặng Phong? Đưa cô ta đi đi”
“Rõ”
Không một chút lưu luyến, đôi chân dài cứ thế nhanh chóng biến mất sau khúc tường

Để tránh bứt dây động rừng, bọn họ tạm thời dừng mọi việc lại
Vì thế nên thời gian nghỉ ngơi của bọn họ cuối cùng cũng đã đến

Vương Thần Kiêu lái chiếc xe có biển số A-133* đưa Triệu Minh Vy trở về biệt thự Hoa Thiên
*A-133: xe chỉ có người có chức quyền nhà nước mới có thể được đi.*

Triệu Minh Vy mệt mỏi ngâm mình trong nước, với tay lấy điện thoại mở nguồn lên. Thấy rất nhiều cuộc gọi của mẹ cô, nếu đoán không nhầm thì chắc là chuyện của Trần Triệu Anh

Thời gian gần đây có quá nhiều công việc vì thế cô không mấy quan tâm đến người trong ngục. Việc thẩm vấn giao lại cho người khác đến giờ cô vẫn chưa xem báo cáo

Vuốt lên tiếp là ba cuộc gọi nhỡ của bác cả, sau đó lại là của Thanh Thanh, Triệu Đức rồi Triệu Minh My. Còn của của mẹ chồng cô. Có lẽ vì quá hiểu công việc bận rộn của quân nhân nên bà ấy chỉ gọi một cuộc
Chợt cô nhớ đến lời bác cả nói, nếu có thời gian thì tới trò chuyện với bà ngoại. Cũng khá lâu rồi cô chưa gặp bà mình

Vì thế nên Triệu Minh Vy quyết định gọi điện thông báo bình an cho mọi người rồi dành một vài ngày nghỉ hiếm hoi này để tới chơi với bà mình, bởi vì không biết bao giờ mới có thời gian rảnh rỗi như thế này nên cô phải tận dụng

Trước đây lúc nằm vùng sáu năm bên cạnh Trần Triệu Anh nên đặc biệt rảnh rỗi vì thế cô được bên cạnh người thân mình, bây giờ nhiệm vụ kết thúc. Những gì trước kia khó có thể có lại lần nữa
Vương Thần Kiêu cũng không phản đối, anh biết Triệu Minh Vy cực kì yêu quý bà mình nên anh đặc biệt ủng hộ

Sáng ngày sau đó hai người chuẩn bị hành lí để xuất phát. Nói ra thì cũng chỉ vài đồ dùng cần thiết bình thường mà thôi
Nhà của bà ngoại cô ở gần một con sông, không khí trong lành, cực kì gần gũi. Lần này tới đây cũng xem như là nghỉ ngơi
Biết cô tới, bà ngoại đã đứng đợi sẵn ở ngoài cổng, thời gian ông và bà cô ở đây cũng gần hai mươi năm. Căn nhà được làm bằng gỗ, nhưng có thể thấy chất liệu cũng rất tốt

Xung quanh đều là hoa, hàng rào làm bằng tre, từ đây có thể nhìn thấy hoàng hôn lặn. Cực kì bình yên

“Đây là Tiểu Vy Vy sao?” Một người tầm tuổi bà ngoại cô, tóc cũng đã bạc hết nhưng tinh thần lại rất thoải mái
“Đúng đó! Bà có thấy giống như tôi đã nói không? Con bé cực kì ngoan ngoãn ! À bên cạnh là chồng nó đấy”
“Rất hợp rất hợp! Đứng cạnh nhau cực xứng đôi!”
Hai người chào họ bà cụ, Triệu Minh Vy mặc một bộ đồ thoải mái rồi ngồi bên cạnh hai người cùng nói chuyện

Vương Thần Kiêu phụ trách dọn phòng , anh cũng không có ý định tán gẫu với họ. Phụ nữ nói chuyện , đàn ông không nên xen vào. Huống hồ người đó lại là Vương Thần Kiêu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.