Sau khi màn đêm buông xuống, Lục Châu vào trong sân nơi Bàn Mạt bọn họ ở ăn cơm tối, mãi đến gần mười giờ rưỡi mới rời đi.
Ra khỏi khu nhà nhỏ, mấy người đội bảo vệ đang tuần tra từ phía đối diện đi tới nhìn cậu bằng ánh mắt đồng cảm.
Lục Châu đầu đầy sương mù rẽ vào Dương Môn viện.
Trong viện không có người, cũng không có ánh đèn, một mảnh đen kịt lại yên tĩnh.
Ngay khi Lục Châu bước tới chính giữa sân, đột nhiên, đèn đuốc trong sân đều được thắp sáng, nhưng ánh đèn lại có màu xanh lục, khiến sân thoạt nhìn trông u ám đến đáng sợ.
Lục Châu nhíu nhíu mi tâm, thầm nghĩ, Lệ Nam Y sẽ không vì để đuổi chính mình ra khỏi Lệ gia mà bày ra một màn này đến hù dọa cậu đấy chứ?
Thế này có phải quá ấu trĩ rồi không?
Coi cậu là con nít hay gì? Cho rằng như vậy là có thể dọa cậu bỏ chạy rồi?
Sau đó, những âm thanh "Bộp", "Bộp" từ hành lang truyền đến.
Lục Châu nghiêng đầu nhìn sang phải, một tên đàn ông tóc tai bù xù mặc đồ cổ trang, hai cánh tay giơ lên trông y như cương thi, đang nhảy cà tưng ở trên hành lang, hai mắt đối phương trẵng dã, trên miệng là hai chiếc răng hổ dài màu xanh lục, sắc nhọn như răng nanh của dã thú, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Cương thi cảm nhận được có người đang nhìn mình, dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, phun ra một ngụm trọc khí màu trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-truong-tuc/2666782/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.