Chương trước
Chương sau
Tan việc, quay lại phòng làm việc, Úc Tử Ân không ngờ Dịch Noãn từ sân bay gọi điện thoại tới, la hét muốn được cô chứa chấp mấy ngày.
Sợ cô bé bị lạc thì khó ăn nói với Dịch thiếu, cô chỉ có thể lái xe tự mình đến sân bay đón cô bé, mới vừa gặp được người, cô bé đã hấp tấp kéo cô đến Thập Tam Lâu ăn cơm.
“Chị Úc, chị đã đến Thập Tam Lâu chưa? Em đã đến mấy lần, món ăn chỗ đó thật rất ngon! Em mỗi lần đến đây đều qua đó ăn cơm.”
Ngồi ghế bên cạnh tài xế, từ khi lên xe miệng đã không hề rãnh rỗi. Úc Tử Ân lái xe, liếc nhìn cô bé đang phấn khích kia, cười nhẹ, “Chị cũng là khách quen bên Thập Tam Lâu, bên đó đồ ăn cũng khá phong phú, mùi vị cũng không tồi. Hôm nay chị mời khách, mời em ăn cơm.”
Có thêm cô bé này, cuộc sống mấy ngày tiếp theo sợ rằng sẽ rất náo nhiệt đây?
“Được ạ! Chị Úc, em tới thành phố C ở hai ngày, thứ hai trở về đi học, chị cho em ở nhờ hai buổi tối có được không? Tiền của em không nhiều lắm, không đủ để ở khách sạn…” Cô bé quay đầu, dáng vẻ thật đáng thương nhìn cô, vừa ngây thơ lại đơn thuần thật sự làm cho người khác buồn cười.
“Em tới thành phố C Dịch thiếu có biết không?”
““Ông cụ” đó không biết ạ, em lén tới, chị tuyệt đối phải giữ bí mật cho em nha!”
“Như vậy à…” nghe cô bé nói như vậy, cô do dự một chút, thầm nghĩ, nếu thiên kim đại tiểu thư như cô bé xảy ra chuyện gì khẳng định cô không thể gánh nổi trách nhiệm, trước khi chứa chấp người nên nói cho rõ ràng: “Noãn Noãn à, cho em ở vài ngày không phải là vấn đề, nhưng không thể mang lại rắc rối cho chị có biết không?”
“OK! OK! Em hiểu mà! Em nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho chị! Chị yên tâm đi!”
“Vậy thì tốt!” Gật đầu một cái, cô đưa xe vào bãi đỗ xe ngầm, kéo cô bé lên lầu.
Màn đêm buông xuống, ban đêm ở thành phố C ánh sáng từ các ngọn đèn tỏa sáng mở màn cho cuộc sống phồn hoa.
Vừa mới bước vào Thập tam Lâu, cô bé liền che mặt núp bên cạnh Úc Tử Ân, ánh mắt cảnh giác nhìn nhân viên phục vụ ở bốn phía.
“Noãn Noãn, em đang làm gì thế?” Nhìn cô bé vừa vừa cửa đã lôi kéo mình tránh đông trốn tây, lén lút vụng trộm thật sự không thể nào hiểu được.
“Chị Úc, chúng ta khiêm tốn một chút,Tiểu Ngũ tai mắt đông đảo, trong bọn họ không chừng chính là thám tử bên cạnh Tiểu Ngũ đó thôi!”
“Ặc, cái này…” trán nhỏ mồ hôi, Úc Tử Ân im lặng liếc cô bé một cái: “Em đã biết nơi này nhiều tai mắt, vậy còn lôi kéo chị tới nơi này ăn cơm? Sợ mình chưa đủ gây chú ý sao?”
“Chị không biết rồi, em đây là đang đánh lạc hướng, mặc dù tai mắt của Tiểu Ngũ ở nơi này đông đảo, nhưng em cũng không thể khiến dạ dày của mình chịu uất ức! Phải biết, đầu bếp Thập tam Lâu được xếp ở vị trí số 2 số 3 toàn quốc, đều là do Tiểu Ngũ bỏ rất nhiều tiền mới mời về được đó, mặc dù thức ăn nơi khác cũng rất ngon, nhưng chỉ có mùi vị ở nơi này mới là chính tông thôi! Em tình nguyện đối mặt với sự nguy hiểm bị bắt được, cũng muốn tới nơi này ăn!”
“Xem ra, cô nhóc nhà em ăn uống cũng rất kén chọn nha!” Người tham ăn bình thường đối với đồ ăn sẽ không yêu cầu quá cao, mà cô bé lại theo đuổi trình độ chính tông, hiển nhiên không phải là ham ăn bình thường.
“Đó là đương nhiên, chúng ta đến bên cửa sổ đi, chỗ đó phong cảnh rất được, có thể nhìn cảnh đêm.”
“Được, nghe theo em!” Đang nói, nhân viên đã bưng nước chanh đến, lễ phép đưa thực đơn lên.
Bàn xem ăn món gì, hai người bắt đầu một vòng bàn luận về thức ăn ngon.
Từ trong tay nhân viên nhận lấy cái khay, dì Tương quản lý Thập Tam Lâu đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thoáng qua mấy vị khách quan trọng đang trò chuyện, hạ chiếc khay trong tay, đột nhiên nháy mắt với Dịch Khiêm.
Nhận thấy nhắc nhở, Dịch Khiêm đột nhiên chậm rãi đứng lên, quay đầu chào hỏi với một vài khách hàng bên cạnh, đi theo dì Tương đi ra khỏi phòng.
“Sao, xảy ra chuyện gì à?” Đóng cửa lại, Dịch Khiêm nhàn nhạt hỏi.
“Tôi vừa mới ở lầu mười hai nhìn thấy cô Dịch, nhìn cô ấy có vẻ đang trốn tránh, tôi nghĩ là đang trốn ngài.”
“Cô Dịch ? Noãn Noãn?” Con nhóc kia xuất hiện ở đây không có trong tính toán của anh, hiển nhiên là lông cánh đã cứng cáp, dám lén anh đi tới nơi đây rồi!
“Đúng!” Cô bé này đã tới Thập Tam Lâu mấy lần, mỗi lần đều ở phía sau Dịch Khiêm, bà sẽ không nhận lầm.
“Chỉ một mình sao?” chân mày khẽ chau lại, anh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nhớ tới mai là thứ bảy, con bé kia chắc là chạy tới đây chơi.
“Không phải, Ân Ân cũng ở đây, hai người bọn họ cùng đến!”
“Úc tiểu thư?” Mới nghe đến tên của cô, anh không khỏi ngẩn người, con bé kia thật sự là quen lối, vào lúc này sợ rằng đã ném anh ra khỏi đầu rồi?
“Vâng, đúng! Ngài xem…”
“Cứ theo cô bé đi, không cần nói với cô bé là tôi ở đây, tránh cho nó ăn bữa cơm cũng không thấy yên.” Dừng một chút, giống như nghĩ tới điều gì, lại nói: “Món ăn ở lầu mười hai con nhóc đó thích nhất, cô kêu đầu bếp giảm lượng thức ăn, tránh cho con nhóc đó ăn quá no.”
“Vâng, tôi biết rồi!”
Gật đầu một cái, anh không nói thêm gì, xoay người quay vào phòng.
Ăn no, uống no chuẩn bị xuống lầu, Dịch Noãn dường như ăn hơi nhiều, đỡ eo, ưỡn bụng từ Thập Tam Lâu ra ngoài, dáng vẻ thật giống như người có thai khiến Úc Tử Ân cười nằm.
“Em ăn no quá, buổi tối làm sao chịu được!” Dựa vào thang máy, Úc Tử Ân bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không sao, em tự biết chừng mực…” Lời còn chưa nói hết, điện thoại trong túi đã vang lên, cô bé lấy điện thoại ra liếc nhìn dãy số trên màn hình, cả người sững sờ, một lúc lâu mới bình tĩnh, nhìn Úc Tử Ân làm động tác im lặng, lúc này mới nhận điện thoại: “Tiểu Ngũ…”
Âm thanh vui vẻ có chút khiến người khác rợn cả tóc gấy, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại không nhịn được run run, hiển nhiên là bị âm thanh này làm cho mềm nhũn cả khớp xương.
“Nói thật dễ nghe!” Tựa bên cửa xe, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn dòng chữ Thập Tam Lâu đang lóe sáng ở phía trước, không nhanh không chậm nhạo báng: “Ở chỗ nào.”
“À? ở nhà của cháu nha, đêm khuya chú không ở cùng với người đẹp, tìm cháu có việc gì thế?” Đang nói, người đã bước ra Thập Tam Lâu.
Nhìn hai bóng người ở cửa lớn đối diện, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ vẵn lông mày, “Nếu ở nhà thì đưa cho cha cháu ngeh điện thoại! Ta có việc tìm ông ấy!”
“Chú có chuyện tìm ông ấy thì chú gọi điện thoại cho ông ấy thôi”
“Điện thoại của ông ấy tắt máy không gọi được, cháu đem điện thoại đưa cho ông ấy đi.” Đối phó với con nhóc này thật sự không cần phải dùng đến thủ đoạn cao siêu gì.
“Éc…việc này chú gọi điện thoại nhà đi, bảo quản gia…” vừa dứt lời, cô bé ngẩng đầu lên liền thấy bóng người đứng trước cửa của chiếc xe màu đen, cả người liền sững sờ.
Đứng thẳng người, Dịch Khiêm chậm rãi ngắt điện thoại, ngước mắt nhìn cô nhóc đang sững sờ, khẽ cười một tiếng, “Thế nào, không phải nói đang ở nhà sao? Chỉ vài giây đã xuyên qua được tới đây, khả năng của cháu cũng thật là không nhỏ nhỉ?”
“Ặc, Tiểu Ngũ, thật ra thì cháu…Cháu có chút nhớ chú, cho nên liền trộm tới…”
“Thật sao? Ta vì sao lại không biết hai người có quen biết nhỉ?” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía cô gái đang cười trộm, “Úc tiểu thư.”
“Dịch thiếu, xin lỗi, cô bé tới đây tôi lại không nói với anh một tiếng.” Thấy chết mà không cứu thật sự không phải là tác phong của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.