Tân binh đến từ khắp bốn phương, ai nấy cũng lỗ mãng, luôn tự cho mình là siêu phàm, ở cái tuổi tràn trề tinh lực lại mang theo chút mơ mộng thiếu thời, luôn nghĩ không đánh nhau sẽ không quen biết.
Nhưng tân binh có thứ hạng cao như Chu Trản và Nguyên Tư lại không đánh nhau, chỉ cần ăn xong bữa cơm đã xưng huynh gọi đệ.
Thế nhưng “anh em” ban đầu chỉ có Nguyên Tư đơn phương nhận định, Chu Trản không hào hứng lắm.
Ngày đó sau khi chạy bộ tiêu cơm xong hai người trở về tiểu đội của mình, lúc chia tay Nguyên Tư hỏi: “Sau này anh có thể nấu cho em ăn nữa được không?” Nói xong gãi đầu một cái, bổ sung: “Là nấu riêng như hôm nay, không phải cơm tập thể.”
Chu Trản ngoài cảm thấy phiền phức thì còn thấy người này da mặt dày, được voi đòi tiên. Định từ chối lại nghĩ tới sự hứng thú về đồ ăn của đối phương, còn có câu vừa nãy trên sân.
Lúc Nguyên Tư nói ba mẹ đều mất thì không nói nữa. Anh không giỏi an ủi người khác, mà Nguyên Tư cũng không giống như muốn được anh an ủi, vẫn rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Chu Trản vẫn cảm thấy Nguyên Tư có chút đáng thương: Còn nhỏ ba mẹ đã mất — chắc là nhỏ, bằng không sẽ không cần họ hàng nhận nuôi, xem ra ở nhà họ hàng cũng không được tốt lắm…
Lời sắp nói lại không thể thốt ra, Chu Trản nhìn Nguyên Tư, không mặn không nhạt nói: “Xem tình hình đã, được thì mới nấu.”
Nguyên Tư lập tức cười tươi, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mi-tu-ca/196596/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.