May mắn thay, tôi phát hiện được mì udon và vài trái cà chua trong phòng bếp nhà Lục Thiên Húc, loẹt xoẹt hai cái, tôi bưng hai tô mì udon cà chua nóng hổi đến phòng anh ta. 
Giữa đêm khuya vắng vẻ, hai chúng tôi húp mì sì sụp, bầu không khí hơi bị kỳ cục. 
Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí này: “Lục Thiên Húc, gia đình anh làm nghề gì vậy?” 
Anh ta không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn mì udon: “IT.” 
“Ồ…” 
“Gia đình tôi làm trong bệnh viện Trung y, hì hì.” 
“……” 
Anh ta không trả lời. 
Tôi chịu, đành bỏ cuộc, đột nhiên tôi cảm thấy lời thoại của chúng tôi bây giờ giống hệt như trên 2D. 
Vẫn sinh động đầy sức sống như thế, khiến tôi có xúc động muốn đánh chết anh ta. 
Có lẽ do lúc đầu ăn dữ quá, lát sau dạ dày hơi bị đau, tôi vừa xoa bụng, vừa chậm rãi ăn mì. 
Thế nhưng càng ăn lại càng đau, tôi nhịn không được bắt đầu rên hừ hừ, thật ra tôi cũng muốn tạo chút âm thanh để Lục Thiên Húc tự mình hỏi tôi bị sao vậy, tôi sẽ nói tôi bị đau dạ dày, rồi anh ta đi lấy chút thuốc tiêu hóa cho tôi. 
Chỉ là, sự tình không phát triển theo suy nghĩ của tôi. 
Mặc dù Lục Thiên Húc có phản ứng với tiếng rên hừ hừ của tôi, nhưng mà nó là thế này: anh ta đột nhiên đập đôi đũa cái “bộp” xuống bàn, kế đó cau mày cắn răng hỏi tôi: “Kỷ Trạch, rốt cuộc cậu đang làm trò quỷ gì vậy?” 
“Tôi… Tôi…” Tôi có chút sợ anh ta, bởi vì hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ly-tieba/1354131/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.