Nguồn truyện: Truyện FULLTử Thanh trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên mỉm cười, giơ bàn tay xinh đẹp lên nhéo cánh tay Lương Thần một cái rồi sẵng giọng:
- Muốn làm gì người ta thì cũng phải có lý do đàng hoàng chứ!
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Em hỏi anh chỉ vì tò mò thôi, đừng có nghĩ bậy chứ.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ không quan tâm. Diệp Tử Thanh liền đẩy hắn sang một bên, thẹn thùng nói:
- Mọi người đều nói em là bạn gái của anh. Vậy thì anh còn muốn như thế nào nữa đây?
- Chỉ sờ có một chút lên mặt mà cứ như giẫm phải đuôi thế. Thật là anh chưa từng nhìn thấy có bạn gái nào như vậy.
Lương Thần bĩu môi, bất mãn nói.
- Anh nói sai rồi. Nếu không thì lại tiếp tục cho anh sờ lên mặt nữa là được chứ gì?
Diệp Tử Thanh xích lại gần, giọng điệu nửa thật nửa đùa nói.
Lương Thần cảm thấy rúng động nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp có phần giảo hoạt thì đánh mất ý niệm trong đầu, mạnh miệng nói:
- Chứ em nghĩ là anh muốn làm gì em sao? Em hãy suy nghĩ lại đi.
- Em biết là bây giờ anh đang sĩ diện. Nói thật nha, người ta cũng muốn cho anh vuốt mặt một chút nhưng cơ hội đã bị bỏ lỡ, đừng trách người ta sao hẹ hòi.
Diệp Tử Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Lương Thần một cái rồi nhẹ nhàng xoay hông tiến đến cửa phòng.
Bỏ qua cơ hội? Lương Thần cảm thấy hối hận, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-tram-luan/1550394/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.